Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Muzik: Thần thoại trăng sao - Kim Sa




Lời dịch:

Giây phút đẹp nhất của cuộc đời ta
Chính là lúc gặp được Người
Trong biển người mênh mông, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn một bóng hình
Xa lạ lại rất đỗi thân quen
Mặc dù chúng ta gần nhau đến từng hơi thở
Nhưng không cách nào chạm vào Người
Nếu được luân hồi thời nhưng không cùng danh phận
Chỉ mong nhận ra ánh mắt Người
Nghìn năm sau Người ở nơi đâu?
Phong cảnh nơi đó thế nào?
Tình duyên chúng ta không thể coi là đẹp
Sao lòng ta cứ mãi vấn vương
Mặc dù gần nhau đến từng hơi thở
Nhưng không cách nào ôm lấy người
...
Nếu được luân hồi thời nhưng không cùng danh phận
Chỉ mong nhận ra ánh mắt Người
Nghìn năm sau Người ở nơi đâu?
Phong cảnh nơi đó thế nào?
Tình duyên chúng ta không thể coi là đẹp
Sao lòng ta cứ mãi vấn vương
...
Nếu khi xưa ta can đảm đến bên nhau
Thì liệu kết cục có khác hơn không?
Người cũng có hay muôn ngàn lời muốn nói
Hay chỉ lặng im chôn vùi trong giấc mộng

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

Muzik: Mononoke Hime




Lời dịch:

Giương cung nhưng mũi cung đang run rẩy
Trái tim bạn bị giam cầm trong ánh trăng
Vẻ đẹp của lưỡi dao sắc
Đặt nghiêng trông như điểm gươm
Lẩn trốn trong sự buồn bã và tức giận
Điều duy nhất hiểu được trái tim chân thành của bạn
chỉ có linh hồn của rừng xanh
Chỉ có tinh thần ấy
Chỉ có linh hồn ấy…

Muzik: Arrietty's Song



Lời dịch:

Bài Ca Của Arrietty

Tôi mười bốn tuổi, tôi xinh xắn
Một cô gái nhỏ vô tư lự
Đã từ rất lâu, ở dưới sàn nhà
Tôi đang sống như một Người Vay Mượn
Có đôi lúc tôi vui, có đôi lúc tôi buồn
Tôi rất thích gặp mặt một ai đó

Tôi muốn cảm nhận làn gió đùa trên tóc
Và ngước nhìn bầu trời cao
Tôi muốn tặng bạn một bông hoa

Ngoài kia là cả một thế giới khác biệt
Nhìn kìa, đàn bướm đang lượn lờ, chờ đợi tôi

Phải, vạn vật không đổi thay
Trong thế giới nhỏ của tôi
Không phải tôi ghét nó, mà tôi chỉ muốn biết
Nhiều hơn về bạn thôi

Hạnh phúc và khổ đau
Luôn hòa quyện vào nhau bên trong tôi

Tôi muốn cảm nhận làn gió đùa trên tóc
Và ngước nhìn bầu trời cao
Tôi muốn tặng bạn một bông hoa

Ngoài kia là cả một thế giới khác biệt
Nhìn kìa, đàn bướm đang lượn lờ, chờ đợi bạn

Dưới bóng ông mặt trời, có hoa cỏ rào quanh
Tôi muốn ở bên bạn suốt cả ngày dài
Với những hồi ức cất trong tim
Tôi sẽ sống cuộc sống của riêng mình
Trong thế giới mới mẻ kia

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2011

Muzik: Sayonara no natsu



Lời dịch:

TẠM BIỆT MÙA HÈ.

Chuyến tàu mờ dần trong đại dương lấp lánh, bỏ lại sau lưng lời tạm biệt khói mây.
Nếu em đi xuống ngọn đồi mờ ảo kia, em sẽ đón được những cơn gió đầy màu sắc của mùa hè chăng?
Tình yêu của em là một giai điệu trầm bổng.
Tình yêu của em là cánh chim hải âu bay cao rồi lại xuống thấp.
Nếu em cố gắng hét lên khi hoàng hôn buông xuống, em tự hỏi liệu mình có thể gặp được cơn gió nhẹ nhàng là anh không.
Tiếng dương cầm ai đó đang chơi, rất giống như tiếng ầm ầm nơi biển cả.
Những người đến và đi trong một buổi chiều muộn, mang theo cả giấc mơ mùa hè đầy màu sắc.
Tình yêu của em là những dòng lưu bút, viết lên từng trang trong cuộc đời mình.
Tình yêu của em là con thuyền đi qua nơi biển vắng.
Nếu em nhìn lại ánh hoàng hôn, em tự hỏi liệu rằng anh có đang chờ đợi em!
Trên những cành cây đang lắc lư dạo mát thấp thoáng đâu đây lời chào tạm biệt.
Nhà thờ cũ với con gà weather vane có thể được thấy trong thị trấn rực rỡ lúc vào hè.
Tình yêu của ngày hôm qua không còn gì ngoài những giọt nước mắt.
Chúng sẽ khô và biến mất ngay thôi!
Tình yêu của ngày mai là bản nhạc không lời không hồi kết.
Nếu ta tình cờ gặp nhau trong một buổi hoàng hôn.
Em tự hỏi liệu anh có ôm chặt lấy em không!


*Con gà Weather vane là là con gà thường được gắn trên nóc nhà để xem hướng gió! ^^

Nguồn: http://cnateam.com/showthread.php?54-Ai-c%C3%B3-h%E1%BB%A9ng-th%C3%BA-v%E1%BB%9Bi-nh%E1%BA%A1c-Nh%E1%BA%ADt-xin-m%E1%BB%9Di-v%C3%A0o&p=1528#post1528

Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011

Thành quả làm clip đầu tay của mềk



Hì vì mới làm nên còn nhiều sơ sót. Mong mọi người bỏ qua.

Nguồn karaoke eff: Địa ngục máu @AFS

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2011

Time after time - Mai Kuraki



Lời dịch:

Nếu em đã có thể gặp anh
Em sẽ không để anh ra đi lần nữa
Nhụy hoa kia thì thầm cùng em cuối mùa xuân
Rằng 1 cánh hoa rơi xuống từ 1 bông hoa trong làn sương mờ ảo...
Và lời ca xưa bồng bềnh quay về
Cho tới tận bây giờ chúng vẫn ở trong trái tim em

Thời gian trôi đi
Thật kì diệu khi gặp lại anh
Trong thành phố nơi ngọn gió thổi qua
Chúng ta đi tay trong tay dạo qua con đường xuyên qua những ngọn đồi
Và hứa hẹn cùng nhau những lời hứa không thể nào quên

Trong cơn gió em có thể nghe thấy giọng nói anh
Lớp băng mỏng lại quay trở về với những kỉ niệm xa xưa
Không cần biết mình bị tổn thương, em thề nguyền…
Rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại

Tại đây, vào mùa có những hàng rào lá đỏ
Hãy để em lần nữa nhìn thấy ánh mắt của anh, anh và em mỉm cười
Thời gian trôi đi
Một mình em cô đơn trong thành phố với những cánh hoa xoay tít
Nhưng không thể quay lại với những kỉ niệm êm đềm
Cũng tại nơi đây giống như ngày hôm ấy
Với gương mặt chan hòa nước mắt, em đã chờ đợi anh

Những cánh hoa bay trong cơn gió xoáy như thể đang vuốt ve mặt nước
Niềm đau này, em tích lũy nó từng ngày…

Ai cũng nói rằng họ cô đơn
Rằng họ phải tiếp tục tìm kiếm 1 người
Nhưng rồi họ cũng ngừng tìm kiếm
Nhanh chóng và mong manh

Thời gian trôi đi
Ước chỉ em có thể gặp anh trong thành phố muôn sắc màu đổi thay
Nếu chúng ta gặp nhau em sẽ không để anh ra đi thêm lần nữa
Anh quá dễ tổn thương
Em muốn được ở bên anh lúc này và mãi mãi

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

Song For A Stormy Night - Secret Garden


Lời dịch:

 Bài hát đêm giông bão

Mưa lạnh lùng rơi bên cửa sổ
khi em vẫn trong giấc ngủ êm đềm.
Gió lạnh thổi cũng sẽ không thức tỉnh em,
em đang ngủ rất sâu.

Ngoài kia, bóng tối vẫn đang phủ mờ ánh trăng...
những ánh sáng như để riêng anh thấy.
Bóng tối khẽ từng bước tới nơi đây,
nhưng em, sẽ an toàn bên anh!

Khi khắp nơi đang chìm trong giấc ngủ
với những ấm áp của riêng mỗi người.
Thì anh, nơi đây canh chừng cho em
trong đêm giông bão này...

Anh đã hứa, và anh sẽ yêu em
Dù trời đất có ảm đạm hay yên vui,
Anh sẽ vẫn thầm thì, lời nguyện cầu bên em:
rằng mãi mãi, có anh, và có em.

Cũng đôi khi, chúng ta như đất trời
Bốn mùa đổi thay luôn luôn.
Khi ấy, thời gian dài ta có nhau
sẽ đủ sức xua tan bất cứ giông tố nào.

Anh cũng đã nói, Anh sẽ che chở và bảo vệ em
Tránh cho trái tim em mọi tổn thương.
Kể cả khi, cuộc sống không cần tới sự hiện diện của em nữa
thì tình yêu ấy, vẫn sẽ mang em qua mọi bão giông.

Và khi khắp nơi vẫn đang chìm trong giấc ngủ
với những ấm áp của riêng mỗi người
Anh vẫn nơi đây canh giữ- cho em
suốt đêm nay...

Anh đã từng hứa rằng anh sẽ yêu em,
cho dù đất trời có đổi thay đi chăng nữa.
Và anh vẫn thầm nguyện cầu bên em
sẽ mãi mãi, chỉ riêng đôi ta!

Sẽ sớm thôi, anh biết, rồi em sẽ tỉnh giấc.
Em sẽ hỏi anh đã làm gì, đang ngủ hay hãy còn cầm bút?
Anh không biết nói gì hơn rằng
Anh đang viết...
Một giai điệu trong đêm mưa!

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Oneshot [shinran] : Amaya - Mưa đêm...

Fic: Amaya – Cơn mưa đêm

Author: Shinran

Sumary: Sẽ thật khó hiểu nếu không có phần giới thiệu này.

                 Khi cuộc chiến với bọn áo đen kết thúc, tưởng gần như Shin và Ran có thể về bên nhau nhưng có một vị thần xen giữa họ. Ngài ta không cho phép họ ở bên nhau, Ngài ta chia cách họ bằng rất nhiều những tính toán. Ngài ta muốn giáng nổi đau của bản thân vào họ vì Ngài ta cũng từng yêu một cô gái loài người…nhưng…đó là chuyện đã rất lâu rồi, trước khi có Shin và Ran, trước khi trái tim Ngài ta cạn khô tình cảm…

               Một vị thần chỉ có trong trí tưởng tượng của Shinran, một vị thần biết yêu, biết đau và biết cách giải thoát. Một vị thần – có vẻ rất lạ trong các Oneshot của shinran. Nhưng chắc chắn đây là một oneshot với cái kết có hậu cho ShinRan. (có quá nhiều từ shinran nhỉ ^^)

(Những câu thoại in đậm là những câu thoại của thần Chết ^^ - giành cho những ai cảm thấy thắc mắc)

Tôi đã ở giữa họ trong những năm tháng ấy, nhìn họ mỗi người sống một cuộc đời mới. Một cuộc đời mà tôi đã cố ý sắp xếp cho họ, dù cho họ có chịu bao nhiêu tổn thương, mất mác. Tôi không sợ bị nguyền rủa bởi có không ít người đã và đang nguyền rủa tôi, tôi chỉ sợ niềm tin của mình bị đánh đổ, đặc biệt là bởi những con người kia, những con người với lòng tham và sự ích kỉ luôn luôn nói về “sự trường tồn trong tình yêu” của họ.

Tôi không tin, tôi không bao giờ tin bởi tình cảm của con người là thứ rất dễ thay đổi, luôn luôn. Sự trường tồn không phải chỉ để chứng minh trong một kiếp sống mà nó hơn thế, vượt qua một cuộc đời, đó là chiều dài thăm thẳm của thời gian mà sự sống của con người thì quá ngắn ngủi để chứng minh cho tôi biết “thế nào là sự trường tồn” và “sự trường tồn trong tình yêu” mà bọn người trần gian nói cũng chỉ là khái niệm mơ hồ.

Vì thời gian của tôi là vô tận nên tôi đã chứng kiến không ít những người yêu nhau, đến với nhau rồi theo thời gian họ dần nhận ra tình yêu đó là không đủ, họ chia tay và tìm một tình yêu khác hoặc cứ cho là không ít người đã sống với nhau hết một cuộc đời nhưng như thế thì sao, họ cũng sẽ chết rồi họ luân hồi chuyển kiếp và khi họ tái sinh họ không bao giờ nhớ về nhau nữa, tình yêu đó dù có đẹp bao nhiêu cũng chỉ đến thế mà thôi.

Sự trường tồn thật ra cũng chỉ là ảo ảnh do con người thêu dệt nên, tình yêu hoá ra chỉ là một giấc mơ – không thể tồn tại mãi mãi.

Tôi đã nghĩ như vậy và luôn nghĩ như vậy, trong những năm tháng ấy.

……………………………..

Đến tận về sau, mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn còn nhớ rõ: cô gái ấy là Ran Mori và người cô ấy yêu là Shinichi Kudo.

Năm đó, họ 19 tuổi.

Năm đó, một cuộc chiến lớn đã xảy ra, lửa cháy nơi nơi, thiệu rụi một góc thành phố Tokyo nhộn nhịp, trong đó có nhà của cô, cha của cô, mẹ của cô và còn những người khác mà tôi không rõ, tôi không quan tâm ai còn sống, ai đã chết, tôi chỉ biết là mọi chuyện cần phải như thế.

Năm đó, cũng vì chính cuộc chiến mà suýt lấy đi mạng sống của người cô yêu, tôi đã muốn cậu thiếu niên đó chết để cô phải sống trong đau khổ nhưng trong một thoáng khi tôi thấy cô lao vào ngọn lửa cứu cậu ta, tôi đã không xuống tay, thứ sức mạnh nào đó trong đôi mắt cô khiến tôi chần chừ trong một thoáng và rồi tôi quyết định lấy đi kí ức của cậu ta về cô, còn cô - tôi lấy đi tất cả, tất cả và toàn bộ.

Năm đó, một người phụ nữ tóc vàng mà tôi không nhớ tên, một người phụ nữ với nụ cười nửa miệng đầy giễu cợt đã từng tham gia vào cuộc chiến, mang cô đi, mang cô rời xa người mà cô yêu.

Năm đó, trong ngôi nhà đổ nát, họ - người thân của cậu thiếu niên chỉ tìm thấy mỗi cậu ta, cậu ta đã bất tỉnh, còn cô hoàn toàn biến mất, họ nghĩ cô đã chết và quyết định không bao giờ nhắc đến cô nữa.

Không bao giờ nói về cô nữa – tôi gật đầu.

Năm đó, một cơn mưa lớn trút xuống từ trời cao. Cơn mưa thổi tắt ngọn lửa, cơn mưa đi qua những nơi mà ngọn lửa tàn phá, cơn mưa xoá bỏ hoàn toàn những gì còn sót lại về cô trên cõi đời này.

Mùa mưa năm ấy, cô ra đi. Ran Mori đã chết trong lòng những người còn sống.

Thế là kết thúc một chuyện tình đẹp. Cái thói ngông nghênh luôn cho phép tôi suy nghĩ mọi thứ đều giản đơn như vậy. Và tôi đã bỏ đi một thời gian tuy vậy thỉnh thoảng tôi vẫn ghé qua nơi cô và cậu thiếu niên đang sống để chắc chắn rằng...

Họ sẽ không thể gặp nhau...một lần nữa...

................................



Một năm sau , trong chuyến hành trình của mình tôi nghe những cơn gió bảo rằng : cô thật sự quên hết mọi thứ, người phụ nữ tóc vàng cưu mang cô và nhận cô làm con gái nuôi, bà ấy gọi cô với cái tên mới, Yume - một giấc mơ . Còn cậu thiếu niên, cậu ta đã nhớ lại mọi thứ, đương nhiên trừ cô, gia đình cậu ta đã chuyển đến Mĩ, họ dự định không trở về Nhật vì không muốn gợi lại chuyện đau buồn, xét ra đó là một quyết định sáng suốt. Thế là từ nay, họ đã trở thành những người lạ đi qua cuộc đời nhau như bao con người kia, giữa họ chẳng còn gì ràng buộc nữa, phải chăng ?



Hai năm sau, tôi đến « thăm » cô. Cô sống ở Hiroshima - một vùng quê xa xôi, hẻo lánh nhưng bình yên thật sự. Tôi đã đi đến rất nhiều nơi, băng qua rất nhiều những cánh rừng nhưng có thể nói tôi lưu lại ở nơi đây lâu hơn những gì tôi nghĩ. Tôi đã ở đấy quan sát cô trong suốt một năm dài. Và tôi biết cô là một cô gái tốt, cô lạc quan và yêu cuộc sống - cuộc sống mà tôi - đôi lần - khi nhớ lại, thấy mình thật nhẫn tâm khi tước mất của cô tất cả, tất cả. Người phụ nữ tóc vàng cưu mang cô cũng không còn nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ ngờ vực nữa, bà ấy thật sự yêu thương cô, hầu hết những ai từng tiếp xúc với cô đều quý mến cô, họ giúp cô hoà nhập với cuộc sống và dần dần trong đôi mắt cô tôi không còn cảm nhận được nữa nổi đau vô hình mà cô đang mang, nổi đau mà cô không hề biết và cũng không ai nói cho cô biết.




Cô – tôi nghĩ- có những tính cách rất giống với người tôi từng yêu thương. « Người » - Phải, cô gái loài người mà tôi đã từng yêu.

 « Từng yêu » nghĩa là bây giờ đã không còn nữa – nói như vậy không phải không có sự đúng đắn, chỉ là tôi vẫn cảm thấy đau mỗi khi nhớ về.

Rất nhiều năm tháng đi qua, những hình ảnh về cô ấy đã không còn rõ ràng nữa và những gì tôi nhớ chỉ là cô ấy bị mù nhưng tâm hồn lại sáng hơn bất cứ ai. Tôi không nhớ chúng tôi đã gặp nhau như thế nào cũng không hiểu vì sao tôi lại yêu cô ấy nhưng tôi biết chúng tôi đã ở cạnh nhau khi cô ấy chết.

Vì tôi là một vị thần nên tôi không bao giờ chết và cũng vì tôi là một vị thần nên tôi có thể ban sự sống cho bất kì ai nhưng cô ấy không bao giờ biết được điều đó cũng như cô ấy không bao giờ mưu cầu sự bất tử cho mình, cô ấy muốn được sống và chết như một con người.

Hay đó chính là những điều mà tôi tin.

Trong suốt chiều dài một kiếp sống, tôi chẳng bao giờ hiểu được những gì cô ấy nghĩ 

Cô ấy đủ thông minh để hiểu những điều người khác nói nhưng cũng đủ khôn ngoan để che giấu đi cảm xúc của bản thân.

Trong suốt những năm tháng ấy, tôi chẳng bao giờ hiểu được những gì cô ấy muốn.

Cô ấy chết khi còn rất trẻ, điều đó đã ám ảnh tôi  rất lâu, rất lâu sau này. Khi thấy sự sống đang cạn dần đi, tôi ban cho cô ấy một điều ước. Tôi đã mong cô ấy ước mình được sống, được bất tử...giống như tôi, được bên tôi...mãi mãi...nhưng... đó lại không phải là ước muốn của cô ấy.

Đến khi chết, tôi cũng không thể hiểu nỗi những gì cô ấy tin tưởng.

Tôi lại tiếp tục chuyến hành trình của mình, qua những vùng đất mới, thăm lại những người xưa cũ nhưng kể từ đó, tôi không bao giờ trở lại quê hương của cô ấy một lần nào nữa. Ngôi mộ nhỏ của cô ấy, tôi cũng không còn nhớ nó ở đâu, ngay cả tình cảm của tôi cũng đã nhạt nhoà mất rồi.

Nhưng tôi tin thứ tình cảm mà ai ai cũng gọi là « tình yêu » đó, có thật, lại rất rõ ràng nữa kia nhưng « sự trường tồn » của nó lại khiến tôi bật cười.

Vậy nên tôi muốn cược một lần tình yêu của cô gái đã từng có tên Ran Mori kia sau rất nhiều những sắp đặt, tính toán, liệu tình yêu của cô có thật sẽ chẳng thể nào thay đổi hay không ?

Tôi cược với thần chết bằng chính mạng sống của mình về thứ mà tôi không hề tin.

« Ngay cả khi nói về cái chết, Ngươi cũng vẫn rất lạnh ! » - Ông ta - thần chết đã từng nói như vậy với cái cau mày nhưng gương mặt như đọng một nét cười. Đương nhiên, ông ta chỉ giả vờ, ông ta thích mạng sống của tôi hơn bất kì ai, ông ta luôn nhắc tôi về trò cá cược và cái giá phải trả.

Nó – trò chơi- tôi chẳng nhớ đã bắt đầu từ lúc nào.

............................................................

Một năm trôi qua, tôi buộc phải rời Hiroshima để đến một nơi khác. Tôi - vị thần coi sóc vận mệnh con người – không được phép lưu lại ở một nơi quá lâu. Và tôi bỗng chợt nhớ đến cậu thiếu niên năm nọ - tôi quyết định đến xem xét cuộc sống của cậu ta.

Cậu ta bây giờ đã nổi tiếng khắp New York , một thám tử nổi tiếng, một cánh tay đắc lực cho cảnh sát và được rất nhiều người săn đón. Dù lúc nào cũng bị bao quanh bởi rất nhiều người, dù lúc nào cũng tỏ ra khá cởi mở và thân thiện nhưng tôi lại cảm thấy có nét tương đồng ngẫu nhiên giữa cậu ta và cô: họ rất khéo đóng khép những cảm xúc thật của bản thân trước mặt mọi người.

Tôi lắc đầu : con người , tôi chưa bao giờ hiểu được.

Nhưng tôi chắc chắn rằng có một ánh mắt khác đang dõi theo cậu ta : một cô gái – cô ta tên Shiho Miyano. Cô gái ấy ở chung nhà với cậu thiếu niên, bố mẹ cậu ta cũng rất yêu quý và xem như con cái trong gia đình. Cô gái ấy khác cô : một nét đẹp sắc xảo, thông minh chứ không ngây thơ, trong sáng. Và cô gái đó yêu cậu thiếu niên. Không cần biết cậu ta có để tâm hay không, tôi quyết định cho họ đến với nhau : họ sẽ kết hôn - lại một tính toán khác.

Trong thế giới này, sự tồn tại của tôi là để trông coi và bảo hộ vận mệnh cho con người, đảm bảo mọi thứ diễn ra đúng quy luật vốn có của nó. Và sự tồn tại của tôi cho đến nay chính xác chỉ để thay đổi những sắp đặt đó của Thượng Đế. Thượng Đế đương nhiên biết hết những gì tôi làm nhưng Ngài ta im lặng. Ngài ta luôn quan sát tôi nhưng Ngài ta im lặng.

Điều mà Thượng Đế khó có thể làm được đó là giết chết một vị thần. Điều mà một vị thần không được phép làm đó là cứu sống người đã chết.

Thượng Đế rất nhân từ, luôn luôn. Và tôi là một kẻ bất trị -  kể từ ngày ấy.

............................

Bẵng đi một thời gian là ba hay bốn năm gì đó, tôi nghe những chú chim truyền tin bảo : họ - cậu thiếu niên và cô gái tên Shiho Miyano chuẩn bị kết hôn. Tôi cười, thế là chấm hết thật rồi – trò cá cược – bao giờ tôi cũng thắng.

Nhưng không ai nói rằng ngày kết hôn, cậu ta không đến, cậu ta đã trở về Nhật và khi tôi giật mình nhận ra : cậu ta đang đi tàu đến Hiroshima.

Cậu ta hẳn nhiên không hề biết cô ở Hiroshima, cậu ta hẳn nhiên không phải đi tìm cô vì cậu ta đã quên cô rồi. Quên hết, chắc chắn. Nhưng cậu ta đang dần tuột khỏi tầm kiểm soát của tôi.

Từ trên cao nhìn đoàn tàu lướt qua mặt , tôi chợt nghĩ:

« Nếu đoàn tàu trật đường ray, sẽ có bao nhịêu người phải chết ? »

Một lần nữa, tôi lại tha cho cậu ta sống.

Tôi cười

«Chắc rằng ngay cả khi cười, ánh mắt anh cũng lạnh » -Tôi chợt nhớ trong vô số những điều tôi đã quên.

Lạnh.

« Lạnh như bóng tối » - Hẳn nhiên, tôi không phải. Tôi có cảm xúc , bóng tối thì không.

Ít nhất tôi biết thế nào là xót xa và tôi cảm nhận được nó khi trông thấy họ - cậu thiếu niên tên Shinichi Kudo và cô gái đã từng tên Ran Mori- gặp nhau.

Ngay từ khi đến Hiroshima, họ đã gặp nhau dường như chính họ cũng biết rồi họ sẽ gặp nhau dù cho họ đã đi một vòng lớn để tìm nhau, dù cho họ đã giẫm lên bao nhiêu tổn thương, họ cũng biết, rồi họ sẽ gặp nhau.

Tôi chợt cười.

Tôi cũng đã đi một vòng lớn để tìm kiếm...

Tôi cũng đã chịu bao nhiêu tổn thương...

Nhưng cuối cùng những gì tôi có lại không phải những gì tôi cần.

Điều đó nói rằng tôi tồn tại như một vị thần là hoàn toàn vô nghĩa.

Tôi chợt thấy đau

Khi họ gặp nhau, nhìn nhau và sự nhận biết xen lẫn ngạc nhiên hiện rõ qua đôi mắt, họ thậm chí không hỏi tên nhau, họ không hỏi nơi đến và cả chốn về, họ chỉ bảo

« Chúng ta đã gặp nhau rồi phải không ? » - Có thể là cậu thiếu niên hay cô gái đã nói, thật sự họ không hề quên nhau dù xét ở góc độ kì quái nhất.

Trong giây phút đó, tôi biết mình đã thua.

Trong giây phút đó, tôi lại cười. Ông ta – thần chết – nói rất đúng : ngươi - một vị thần -  luôn có thiên hướng đi tìm cái chết cho mình. Tôi đã bỏ lỡ cơ hội giết cậu thiếu niên để thắng cược. Mà cái chết của cậu ta với tôi thật sự không có ý nghĩa gì, ngay từ khi bắt đầu.

Ngay từ khi bắt đầu, tôi đã biết rằng họ rồi sẽ gặp lại nhau.

Ngay từ khi bắt đầu, tôi đã muốn được chết.

« Dù có sống cũng không thể ở bên nhau

   Dù có chết cũng không thể ở bên nhau .

  Ngươi còn trông đợi gì ? »

Ngay từ khi bắt đầu, những gì tôi làm chỉ là sự vùng vẫy tuyệt vọng.

...............................

Cô gái ấy đã không còn tên Ran Mori.

Chàng trai ấy cũng đã quên hết những gì thuộc về cô gái mà cậu ta đã yêu.

Đứng trước mặt cậu ta, cô là Yume

Đứng trước mặt cô, cậu ta Shinichi Kudo - một người hoàn toàn xa lạ.

Thế mà họ cũng tìm thấy nhau. Gĩưa họ không còn quá khứ cũng không có tương lai, giữa họ chỉ có tình yêu tồn tại.

Thượng Đế luôn có những tính toán khôn ngoan, ngay từ khi bắt đầu.

.....................................

« Ngươi đợi đến ngày này cũng lâu rồi nhỉ ? » - Thần Chết nói, khi tôi xuất hiện trong lãnh địa của ông ta.

Tôi biết ông ta muốn hỏi gì nhưng không có ý nghĩa gì cho một câu trả lời.

« Vì một cô gái loài người, có đáng không ? » - Ông ta không nhìn tôi, ông ta nhìn lên trời, bầu trời nằng nặng mây xám.

« Ngài không thể hiểu ! » -Tôi không trả lời câu hỏi của ông ta. Tôi cũng nhìn trời, nơi Thượng Đế tối cao đang nhìn xuống. Ngài ta hẳn sẽ hiểu.

« Vậy mà ta cứ tưởng, Ngươi bao giờ cũng lạnh ! » - Lần này ông ta nhìn tôi, cái nhìn gần như xót xa.

Ngay cả khi vung lưỡi hái cái nhìn đó vẫn xót xa.

Cái nhìn đó rất giống tôi trước đây, cái nhìn tôi dành cho cô ấy, xót xa gần như rạn vỡ.

Có lẽ ông ta, trong giây phút đó, sẽ hiểu về thứ mà ông ta gần như cả cuộc đời không bao giờ có – Tình yêu.

Đó là một đêm mưa.

Cô ấy nói cô ấy sinh ra trong một đêm mưa và cô ấy cũng chết vào một đêm mưa

Tôi đã nhớ rồi : cô ấy tên là Amaya – mưa đêm.

..................................

Ngay cả khi chết, tôi vẫn không tin thứ tình yêu trường tồn mãi mãi nhưng tôi tin : thứ gọi là định mệnh.

Chúng tôi : tôi và Amaya, cô và cậu thiếu niên là do định mệnh sắp đặt để gặp nhau.

Tôi tin.

P/s : Phải nói rằng oneshot này thật khó hiểu nhưng cuối cùng ShinRan cũng gặp nhau, một cái kết có hậu theo mọi nghĩa có thể và là một cái kết có hậu theo cách của shinran ^^

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

Oneshot [Conan] Lời hứa

Part 1:




Một cánh hoa hồng phớt  theo gió rơi vào giữa trang sách anh đang đọc, anh nheo mắt, trông từ cửa sổ phòng bệnh nhìn ra ngoài…

 Mùa anh đào lại đến…

……………………………….

Tiếng chuông điện thoại reo lên, là tin nhắn của cô “Em đang ở sân bay. Anh đến ngay nhé!”

Đặt quyển sách “cuộc đời và sự nghiệp của Ellery Queen” xuống bàn, anh đứng dậy, khoác thêm chiếc áo len.

Tiếng cửa đóng khô khốc vang lên, gió lại mang thêm một cánh hoa bay vào phòng bệnh…



Anh men theo lối mòn trong khuôn viên bệnh viện, băng qua con đường trãi sỏi hai bên hàng anh đào đang chớm nụ.

Nắng buổi sớm trãi vàng lên thảm cỏ, anh nheo mắt nhìn giọt sương tan dần trên lá.

Lâu lâu anh lại lấy chiếc nhẫn cất trong túi áo ra xem, khẽ mỉm cười

-Cầu hôn cô ấy đi chứ! -Gịong Osaka quen thuộc vang bên tai.

-…

-Cô ấy không thể đợi cậu mãi, Shinichi…

Giật mình anh nhìn bên trái rồi bên phải, con đường vắng người, chẳng thấy bóng ai.

-Thời gian không đợi một ai đâu – Anh biết ngay là giọng của tên nhóc da ngăm đen phiền phức..

-Đừng chơi trò trốn tìm nữa được không? Ra ngay đi, Hattori Heiji!

Không một tiếng trả lời, anh tức giận quay lại đằng sau và bất chợt thấy hình bóng quen thuộc của tên thám tử miền Tây lúc nào cũng đội mũ lưỡi trai, vẻ tự tin không thể ưa nổi. Cậu ta quay mặt về phía anh nhưng anh đoán chắc, cậu ta đang cười:

-Đương nhiên, tớ sẽ cầu hôn Ran…nhưng…không phải bây giờ…Còn nhớ không? Chúng ta có một giao ước…

Gío lớn lại nổi…

……………………………..

Trước khi đến sân bay, anh đã chuẩn bị cho cô một bó hồng. Đôi khi anh cũng cảm thấy ngạc nhiên với bản thân, từ lúc trở về với hình dạng thật, anh đã biết cách quan tâm và thể hiện tình cảm của mình. Cũng phải, tên khó ưa đó đã dạy cho anh biết, cuộc sống như một quyển sách mà thời gian viết lên đấy cho mỗi người một cuộc đời, có thể trong quyển sách ấy chỉ toàn là những trang giấy trắng bình lặng, cũng có thể là chi chiết từng chữ hoặc đơn giản hơn là một dấu chấm, kết thúc tất cả mà chẳng hiểu vì sao. Con người thì phải chấp nhận cuộc đời đó dù nó có nghịch lý hay bất công đến thế nào?

“Chúng ta là những người thi hành công lý và cũng là người hiểu hơn ai hết, đâu phải công lý nào cũng đều đem lại sự bình đẳng cho tất cả”

Hãy sống cho ngày hôm nay thôi...

Và rồi anh đến sân bay để tiễn Ran, cô phải trở về Tokyo đón năm mới cùng gia đình còn anh sẽ không thể về cùng cô. Anh bảo cô rằng, anh sẽ đến Okinawa một chuyến, anh có chuyện phải làm, cô hiểu anh và cô lặng lẽ gật đầu nhưng không giấu được nổi buồn qua đôi mắt tím biếc...

“Chắc Heiji sẽ vui lắm” – Đó là câu trước khi lên máy bay cô đã thì thầm vào tai anh.

Máy bay cất cánh, anh thở dài nhìn chiếc nhẫn sáng lên dưới nắng...

Part 2:





<<Tuyến xe lửa  đến Okinawa sắp khởi hành, yêu cầu quý khách có vé lên tàu và ổn định chỗ ngồi>>

-Tại sao lại đi ngay vào lúc này chứ?! Bên phía cảnh sát biết chúng ta đi “nghỉ mát” kiểu này sẽ không yên đâu–Anh càu nhàu.

-Chúng ta đâu phải đi nghỉ mát! – Heiji phá lên cười – Tụi mình đang “bỏ trốn” đấy chứ?!

-Bỏ trốn? Cậu điên rồi à? – Anh bắn tia nhìn hình viên đạn vào cậu trai đang ngồi vắt chân lên ghế với nụ cười chế giễu không ưa nổi – Tớ muốn xuống tàu…- Đeo balo lên vai, anh nói bằng giọng hậm hực

-Không còn bao nhiêu ngày nữa, cuộc chiến sẽ bắt đầu…chúng ta sẽ phải đối đầu với nỗi sợ hãi mà trước đây chưa từng trãi qua…

-Chúng ta? – Anh ngắt lời - Nếu cậu sợ…thì…đừng tham gia nữa…tớ không muốn kéo quá nhiều người vào cuộc…

Cậu trai Osaka im lặng, chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính, đường phố đang lên đèn.

-Tớ sẽ không bao giờ bỏ cậu lại, Kudo…chẳng qua tớ muốn đến Okinawa khi có thể…tớ muốn lần nữa được ngắm cảnh biển ở nơi đó…Mất bao nhiêu thời gian đâu nhỉ, người anh em!

Tiếng xình xịch vang lên, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh…

 ................................................

<< Tuyến xe lửa đi Okinawa sắp khởi hành, yêu cầu quý khách có vé lên tàu và ổn định chỗ ngồi>>

Chọn một chỗ trên tàu, anh đặt quyển sách “cuộc đời và sự nghiệp của Ellery Queen” lên ghế ngồi bên cạnh, đeo tai phone vào…

Bất giác, anh thấy trống trãi…

-Thưa quý khách, có thể cho tôi xem vé…

Cầm sẵn hai tấm vé trên tay, cô soát vé nhìn anh

-Bạn quý khách vẫn chưa đến sao ạ? Tàu sắp khởi hành rồi…

Anh im lặng, có lẽ là tiếng nhạc qua tai phone quá lớn nên anh không nghe được câu cô soát vé hỏi, cuối cùng cô ta lắc đầu bỏ đi mà không hề biết rằng chiếc máy nghe nhạc đó anh đã quên mang thẻ nhớ…
.
Từ khi cuộc chiến với bọn áo đen kết thúc, có những thứ anh không hề muốn nhắc đến nhưng lại luôn nghĩ về. Điều đó làm anh thật sự khó chịu và rồi anh quyết định chấm dứt chúng. Như chuyến đi này vậy, là để thực hiện một lời hứa…Lời hứa với người bạn thân nhất của anh…Thân nhất…có thể?

..............................................

<<Chúng tôi thành thật xin lỗi quý khách vì tuyến đường sắt đến Okinawa đang gặp sự cố. Vì vậy chúng tôi đã sắp xếp để quý khách đón tuyến tàu khác trở về nơi xuất phát. Quý khách vui lòng đăng kí với nhân viên soát vé.>>

-Quỷ tha ma bắt! –Heiji rủa. – Xui khiếp! –Dù có chút thất vọng nhưng cậu ta không hề tỏ ra tức giận, có vẻ là cậu ta đã tính trước hết mọi rủi ro.

-Trở về Tokyo thôi! –Anh giục – Sau khi tất cả kết thúc, tớ và cậu sẽ có cả khối thời gian để rong ruổi ở Okinawa.

-Thật không đấy, vua nói dối! –Heiji đứng dậy, bước ra khỏi tàu.

-Thật! –Anh vẫn ngồi đấy, chân không hề nhút nhích, tay thì nắm chặt tay vịn - Hứa đấy! 

...............................................

Có những việc lặp đi lặp lại như sự một sắp xếp ngẫu nhiên khiến con người trăn trở mãi không thôi.

<<Chúng tôi thành thật xin lỗi quý khách vì tuyến đường sắt đến Okinawa đang gặp sự cố. Vì vậy chúng tôi đã sắp xếp để quý khách đón tuyến tàu khác trở về nơi xuất phát. Quý khách vui lòng đăng kí với nhân viên soát vé.>>

-Quỷ tha ma bắt! - Anh rủa.

Bước xuống tàu, anh đến thẳng trạm mụa vé về Tokyo.

Trong lúc chờ tàu, anh vội gửi cho cô một tin nhắn « Anh nghĩ sẽ đến Okinawa vào một dịp khác ! » .

Có thật là một chuyến đi đến Okinawa với anh lại khó khăn đến thế ? Có thật là trước đây Heiji đã rất muốn đến Okinawa ? Nếu là thế thì tại sao lại chấp nhận trở về Tokyo một cách đơn giản như vậy ?

Tàu đến...rồi lại lăn bánh tiếp tục đi...và ai đó đã nhường lại chiếc vé của mình cho một người khác không đủ tiền đón tàu trở về Tokyo.

Anh quyết định đến Okinawa bằng mọi cách. Vì anh đã có một lời hứa...

Một lời hứa...ở tương lai !

Part 3:



Sau khi lỡ chuyến tàu đến Okinawa, cả anh và Heiji đều không trở về Tokyo ngay. Họ cùng bước dọc theo con đường song song với tuyến đường sắt. Đương nhiên là họ không thể nào đi bộ đến Okinawa và anh cũng chẳng biết sẽ đi về đâu.

-Muốn đi đâu đây , Heiji ?

-Cứ đi rồi sẽ biết! –Heiji nhướng mày thách thức.

-Tớ không muốn phí thời gian để thấy những vớ vẩn đâu đấy– Anh nhìn con đường dài phía trước, màn đêm đang ru ngủ cả không gian mệnh mông và tiếng thở dài ai đó lao xao...

Thôi thì cứ tin tưởng vào Heiji lần này nữa. Thôi thì...cứ đi rồi sẽ biết !

Và anh vẫn nhớ : đó là một đêm đầy gió.

Nhưng hẳn nhiên là không phải vì gió mà anh nhớ đến đêm hôm đó, chỉ vì lần đầu, anh thật sự cảm thấy bình yên. Nó rất khác với cảm giác hạnh phúc khi được ở cạnh Ran – cô bạn thanh mai trúc mã mà anh thầm yêu thương, đó là thứ cảm giác có thể chạm vào gió. Phải, chạm vào gió rồi bị gió nhấn chìm. Gío vùi lấp mờ hình ảnh những vụ án mạng , giết chóc trong trí nhớ của anh, gió đẩy lùi nổi sợ hãi đang lớn dần theo từng ngày từng giờ khi không xa nữa đây anh sẽ phải đối đầu với bọn áo đen, gió thanh tẩy mọi mưu toan, tính toán của anh về sự sống và cái chết, gió lấy đi của anh không chỉ nổi buồn mà ngay cả niềm vui. Ngay trong giây phút đó, anh nhìn thấy cả những vật thể nhỏ bé luân chuyển bên trong cơn gió tạo thành hình dạng cho nó dù anh biết rõ gió chỉ là một thực thể vô hình.

Anh đảo mắt nhìn cảnh vật đang dần chìm sâu vào giấc ngủ, anh sẽ còn bao nhiêu cơ hội để được ngắm chúng nữa đây ? Con đường mà anh đã chọn và đã đi đang rất gần đấy thôi, bản thân anh nhận ra được điều đó chỉ là phải băng qua sương mù mới có thể thấy được đích đến...chỉ là anh không biết đám sương mù đó sẽ lấy đi của anh bao nhiêu người thân yêu quý ?

Anh tự hỏi : đã bao giờ anh lại mất tự tin đến như vậy.

-Nếu không phải là một thám tử, cậu sẽ làm gì, Kudo ?

Anh đã mất một lúc lâu để suy nghĩ về câu hỏi của Heiji và dù biết rằng đó chỉ là một câu hỏi vui nhưng anh thật sự không biết cũng như là chưa bao giờ nghĩ đến việc mình không thể trở thành một thám tử.

-Làm một nhà văn trinh thám như bố của cậu ? Heiji bắt đầu đưa ra những ý tưởng ngớ ngẩn – Mà thôi, cậu thì ẹ môn văn phải biết ! Ừm...hay là một diễn viên nhỉ ? Cậu thừa hưởng tài năng của cô Yukiko đó chứ...nếu không thì... làm quái gì mà đóng giả Conan suốt gần mấy năm trời với Ran được...

-Cậu cứ lãi nhãi mãi.! – Anh cảm thấy đuôi mắt mình đang giựt liên hồi – Nói về cậu đi !

-Tớ cũng không biết...nói thế nào đây...tớ luôn cho rằng ước mơ trở thành một thám tử là duy nhất – Heiji dừng lại hít một hơi thật sâu – Nhưng rồi dạo gần đây, tớ tự hỏi nếu tớ trở thành một cao thủ Kendo thì sao nhỉ ?!

« Có lẽ cậu ấy lại đùa » - Anh nghĩ.

-Một cao thủ Kendo nổi tiếng toàn Nhật Bản ở cái tuổi 18 cũng không tệ nhỉ ! Rồi qua 30 tuổi, tớ lấy vợ và có một đám nhóc, tớ sẽ tiếp tục dạy chúng Kendo và chúng sẽ trở nên nổi tiếng giống như tớ, cứ như thế...

-Rồi sẽ thế nào ? –Anh ngắt lời.

Heiji dừng lại, chỉnh lại cái mũ lưỡi trai đội trên đầu, nụ cười không còn ranh mãnh như trước nữa

-Như thế sẽ chán chết ! –Cậu ta thật sự nghiêm túc – Vì nếu tớ không thể trở thành một thám tử, tớ và cậu sẽ không thể gặp nhau.

Anh cười : cái tên ngố nông nổi, bộp chộp đứng trước mặt anh đây, lại có thể nói được những lời như vậy thật đáng kinh ngạc.

-Khó ai có thể tin đây là cuộc nói chuyện giữa 2 thám tử nổi tiếng đấy, Heiji !

-Ờ tớ không nói chuyện với tư cách là một thám tứ !

-...

-Tớ chỉ nói với tư cách là bạn của cậu, Kudo ! Tiêu diệt bọn áo đen là nhiệm vụ của tớ nhưng hơn hết tớ không làm điều đó chỉ vì đó là nhiệm vụ mà nó còn là cách để tớ bảo vệ người bạn thân nhất của mình...

-...

-Tất cả những đau buồn, mất mác rồi cuối cùng sẽ trôi về biển lớn...

-Là biển...

......................................................................



Dù không đến được Okinawa nhưng đêm hôm đó anh đã thấy biển, biển hiện ra trước mắt anh khi anh trông về phía Heiji đang nhìn, khi cậu ta nói về « biển lớn ». Đôi khi anh cũng phải phục khả năng quan sát của Heiji và cái cách mà cậu ấy thực hiện những ước muốn của mình.

Ngày đó, anh nhận ra được một điều rằng, trong cuộc chiến này, anh không hề đơn độc. Dù khi mới sinh ra, con người chỉ duy nhất một mình nhưng rồi họ sẽ dần có thêm những người bạn, những người thân sẽ vì họ mà hy sinh rồi họ có thêm sức mạnh để sống và chiến đấu bảo vệ những người mình yêu quý, trân trọng. Chỉ cần tin tưởng lẫn nhau...

-Có thấy không, tớ đã đến được Okinawa đúng như lời hứa với cậu, Heiji !

Anh đã đến Okinawa khi trời chưa sáng, nhìn từ đằng xa về phía biển, dù ở góc độ nào biển vẫn như thế, muôn đời vẫn như thế: mênh mông và bất tận. Chỉ khác là vì cảm giác của anh đã thay đổi, không còn là sự bình yên đơn thuần ngày xưa nữa mà phảng phất chút mất mác mơ hồ.

Anh không còn đội lốp Conan cứ suốt ngày bị bác râu kẽm cốc đầu, anh đã tiêu diệt bọn áo đen - nỗi sợ hãi khủng khiếp đeo bám anh trong một khoảng thời gian khá dài để anh không bao giờ quên, anh cũng đã trở thành một thám tử nổi tiếng toàn Nhật Bản, được về bên Ran và yêu thương cô ấy, anh dường như đã có được mọi thứ nhưng tất cả lại lấy mất của anh : một người bạn thân duy nhất.

Đó là một cuộc chiến kinh hoàng, lửa cháy khắp mọi nơi, tiếng bóp cò súng vang lên không ngừng nghỉ, máu loang lỗ trên nền gạch, trên đường và rất nhiều người hy sinh,  con số ấy không tài nào kể xiết. Cả anh và Heiji cùng lao vào cuộc chiến mà không ai đoán được thế cuộc sẽ nghiêng về bên nhau nhưng niềm tin là bất diệt

« Tớ sẽ hỗ trợ cho cậu và chúng ta sẽ chiến thắng »

Và vì niềm tin ấy mà sống chết.

Heiji luôn đúng, luôn đúng từ khi cậu ấy đỡ một phát đạn cho anh.

Heiji luôn đúng, luôn đúng từ khi cậu ấy bảo : cậu ấy sẽ bảo vệ anh.

Heiji luôn đúng, luôn đúng từ khi cậu ấy hôn mê và không ai nói cho anh biết, cậu ấy đã làm sai điều gì.

Anh luôn sai, luôn sai từ khi anh bất động nhìn máu của cậu ấy nhuộm đỏ tay mình.

Anh luôn sai, luôn sai từ khi anh bảo :sẽ bảo vệ cậu ấy.

Anh luôn sai, luôn sai cho đến tận bây giờ, khi mà anh chỉ có thể đứng bên giường bệnh và nguyền rủa nếu như cậu ấy không tỉnh dậy.

-Cậu đã ngủ lâu quá rồi đấy, Heiji ! Hãy tỉnh dậy đi chứ ! Dù rất cố gắng nhưng tớ không thể làm thay những phần việc còn dang dở của cậu. Tớ không thể là đôi mắt để giúp cậu nhìn thế giới từ trong giấc mơ của cậu. Lần này nữa thôi, hãy để tớ giúp cậu, có được không ?

Và chỉ có gió trả lời anh. Gío không thể lần nữa xoa dịu vết thương của anh như anh đã từng nghĩ, gió không thể mang lại sự bình yên mà chỉ tạo ra những cơn sóng giữa đại dương muôn trùng. Anh cảm thấy thất vọng.

Và trước khi anh quay lưng bỏ đi, anh giật mình nhận ra điều mà trước đây Heiji muốn anh thấy, anh chợt nhận ra, cậu ấy đã trân quý anh đến mức nào.

Vội lấy điện thoại và chỉnh sang chế độ quay phim, anh hướng màn hình về phía biển : Chỉ một tích tắc khi màn đêm còn bao trùm toàn bộ vùng biển thì những tia sáng bắt đầu le lói, thoạt đầu chúng yếu ớt, mỏng manh nhưng rồi nhanh chóng chúng trườn lên mặt biển, những vệt vàng cam lấp lánh lẫn với màu xanh thẳm trãi dài và rồi anh thấy mặt trời nhô lên từ trong lòng biển. Cái màu đỏ ối ấy dần dần chiếm lĩnh không gian. Đó là cảnh bình minh trên biển Okinawa vào một buổi sớm - thứ mà Heiji luôn muốn anh nhìn thấy, cậu ấy luôn giành những gì tốt đẹp nhất cho người bạn thân của mình. Trước đây khi lá bùa hộ mệnh của cậu ấy cứu anh khỏi lưỡi dao của tên sát nhân anh và vì thế mà cậu ấy suýt chết, anh đã bảo cậu ấy điên rồ nhưng ngay giờ phút này, anh chỉ có thể bảo rằng cậu ấy là một tên ngốc siêu hạng.

Trời hửng sáng, anh mỉm cười, bỏ đi.

Điện thoại của anh vừa nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện trung tâm Osaka...
...
..
.

« Tất cả những nỗi đau, mất mác rồi sẽ trôi vê biển lớn »

Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011

Muzik: Hanamori No Oka


 Lời dịch:

Mùa hè đã đến, khi những bông hoa nở rộ nhuộm trắng cả ngọn đồi, em lại nhớ về những ngày tháng đã trôi qua cùng anh.
Tuy rằng những phút giây tươi đẹp ấy không thiếu nỗi đau, em vẫn biết rằng đó mới là hương vị cuộc sống.
Em ước mong được nắm lấy tia sáng cuối cùng, cho đến khi vùng đất tăm tối vang vọng khúc ca vĩnh hằng thật êm đềm.
Như những cánh hoa lẳng lặng rơi không nói một lời, liệu rằng trong em cũng có chút sức lực tiềm ẩn?
Dù sao điều đó cũng không quan trọng, nụ cười trên môi em vẫn mãi không vụt tắt, chỉ cần trong em có được chút can đảm.
Em mãi trân trọng anh trong trái tim mình, để những kí ức sẽ không bao giờ tan biến.
Nghĩ về anh luôn là sự dịu dàng nồng ấm, dù rằng không khi nào nước mắt không ngập tràn.

Never leave me crying alone in the dark
I’ll be there to find you in silent rain
Only you were crying alone in the dark
I’ll be there to find you in silent rain
Kiss me and believing in light of day
No I’ll never lose my all love for you
Kiss me now and we’ll find our way into the light, far lights, are here
Tuyết phủ trắng cả ngọn đồi, rồi sẽ phải tan biến trở về với đất. Dòng luân hồi cứ thế, lại đến mùa hoa nở rộ.
Nắm chặt tia sáng cuối cùng trong tay, khi vùng đất tăm tối vang vọng khúc ca u buồn thật êm đềm, hạt giống của hạnh phúc sẽ được gieo trồng.
Em sẽ mãi nghĩ về cuộc sống vĩnh cửu bên anh, một tương lai ấm áp.

Fiction: Chúa của Chúa / chap 5: Cánh chim giữa trời đông


Chap 5 : Cánh chim giữa trời đông.

Sợi dây liên kết lãnh địa với thế giới đã không còn nữa…

Cái chết của phu nhân đã nhấn chìm mùa đông năm đó bằng máu và nước mắt…

Có lẽ phu nhân không biết sinh mạng của bà không hề thuộc về bà, bà tồn tại vì nhiều người khác chứ không phải tồn tại chỉ vì ham muốn được sống và ngay cả cái chết cũng phải là một sự tính toán khôn ngoan…quyền chọn lựa ngay từ đầu đã không do bà quyết định…

Và…

Trên con đường đã chọn, chỉ cần đi sai một bước những gì xây dựng nên sẽ phút chốc sụp đổ…

Bà đã chọn một ngã rẽ khác, tách biệt với con đường mà lãnh chúa đã đi, con đường mà những người thuộc dòng dõi hoàng tộc đã đi.

Bà đơn giản chỉ tìm một lối thoát cho bản thân…

Bà đơn giản chỉ là một người phụ nữ bình thường với trái tim yếu đuối và ích kỉ khôn cùng…

Khi trái tim đó đã không còn đủ bao dung cũng như sức mạnh để bao bọc lấy vùng đất mà sự huỷ hoại đã dần thành hình từ bên trong…thì cũng là lúc…cuộc chiến này nên đi đến kết thúc…

Cái chết là một hồi chuông đánh thức chiến tranh…

Và tuyết đã phủ lên vùng đất một màu tang thương, chết chóc…

…………………………………….

Vua Áo sau khi nghe tin về cái chết của con gái mình đã sai sứ giả đến lãnh địa với mong muốn được đưa thi hài nàng công chúa về lại quê hương và chôn cất trong lăng tẩm hoàng gia. Nhưng lời đề nghị đã làm lãnh chúa vô cùng tức giận bởi lẽ điều đó là một sự xúc phạm nghiêm trọng, vua Áo muốn tất cả mọi người biết rằng dù có làm vương một cõi thì lãnh chúa cũng chỉ là một người dưới quyền vua, lãnh địa thực chất chỉ là một vùng đất nằm trong nước Áo, điều đó là rạch rọi và đã được quyết định từ buổi sơ khai, những con người cao quý phải trở về nơi cao quý, không có bất kì lí do gì mà lãnh địa lại muốn chiếm giữ con gái nhà vua…nhất là khi đã chết.

Lãnh chúa đã đáp trả bằng một tuyên bố thẳng thừng: “Tất cả những người đã từng tồn tại trong lãnh địa này, dù còn sống hay đã chết, mãi mãi cũng không thể rời khỏi đây. Những ai chống đối sẽ phải trả giá!”

Bản hoà ước cách đây 15 năm đã bị xé bỏ.

Chiến tranh bùng nổ. “Mùa xuân” sẽ lại không về...

………………………………

Tiếng duyệt binh rầm rập, tiếng binh khí va vào nhau suốt ngày đêm, sự khẩn trương ngay bên trong lãnh địa đủ khiến tôi hình dung ra cảnh hỗn loạn bên ngoài như thế nào. Chiến tranh là điều tất yếu sẽ xảy ra nhưng tôi vẫn thường nghĩ ông ta sẽ chỉ nghĩ đến việc xé bỏ hoà ước với vua Áo khi đã xây dựng xong cho mình một đất nước, khi vị thế được nâng cao để có thể nhận được sự hỗ trợ và lien minh với các quốc gia khác. Ông ta luôn cẩn trọng và bình tĩnh xem xét mọi việc nhưng trong trường hợp này đã quá vội vàng chăng?

Dù có đội quân tinh nhuệ và hiếu chiến đến mức nào đi nữa, khi mà quân số bị phân tán ra nhiều nơi và mỏi mệt với những cuộc xâm lược phương xa thì ông ta có thể nắm chắc trong tay bao nhiêu phần thắng? Trong chiến tranh không chấp nhận những quyết định sai lầm dù là nhỏ nhặt nhất. Khi đã đi lên bằng nấm mồ của người khác, lãnh chúa phải là người sáng suốt nhất. Tôi không hiểu tuyên chiến trong tình hình này sẽ có lợi gì cho ông ta? Lãnh chúa không phải người có thể đánh đổi tất cả chỉ vì một người phụ nữ?

Phải không…?

........................................................




-Sẽ lại chiến tranh sao?

Gịong nói trẻ thơ vang lên từ đằng sau, tôi không bất ngờ.

Cậu ta đứng đấy, từ gian phòng nhìn ra ngoài nền trời âm u, xám nghét, tuyết đã ngừng rơi.

“Chiến tranh” - cậu ta nói với vẻ mặt trơ lạnh, thậm chí câu hỏi không thanh điệu, không mang vẻ khúc mắc… Làn khói mỏng toả ra từ đôi môi tím tái dường như không hề mấp máy…Bóng tối của ngày tàn chạm phớt lên gương mặt góc ngạnh ấy như bức tượng tạc, vô cảm.

Cậu ta không nhìn tôi và sự im lặng ngay sau đó nhắc tôi rằng, tôi không nên lên tiếng…

Cả hai lặng lẽ nhìn thời gian trôi qua theo những cơn gió đông.

Dưới thấp, thấp hơn những ngọn cỏ còn trơ mảnh gân lá, dưới lớp tuyết dày, tôi nghe thấy dòng nước chảy len lỏi qua những tảng băng tạo thành vết nứt âm thầm mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Gíông như lầu đài này và giống như những con người này, cũng với chung một nổi đau mà mỗi người phải nhận lấy không biết bao nhiêu là sự rạn vỡ, huỷ hoại bản thân từ trong tận những ngóc ngách không ai chạm đến được.

Không hiểu vì sao khi nghĩ đến nỗi đau, tôi lại chuyển ánh nhìn sang cậu bé đó, cậu bé 10 tuổi đứng lẻ loi trong không gian mịt mờ nhìn đăm đăm vào không trung xám nghét...Rất nhiều lần, tôi đã muốn đứng cạnh cậu ta, tôi hiểu rõ nổi cô đơn khi sống ở một nơi tách lập tuyệt đối với thế giới...nhưng...tôi không đủ can đảm để bước đến bên cậu ta...Tôi sợ...phải...tôi sợ con người cậu ta, cậu ta không phải đứa bé bình thường với ánh mắt quỷ dị ấy dù không phải là những hình nhân dị dạng cũng khiến những ai chỉ vô tình chạm phải cảm thấy kinh hãi thật sự... Đó là nỗi sợ vô hình không thể diễn tả bằng lời, không cách gì cứu vãn...

Trong đêm tối, tôi nhận thấy cả gió cũng mang vị đắng của mùa đông!

Ánh sáng trăng hiếm hoi le loi phía sau những đám mây mù khắc nghiệt, những giọt sáng mập mờ rọi qua khe cửa sổ nhỏ nơi mà cậu ta đang đứng làm cảnh vật xung quanh sáng hơn một chút dù như vậy không đủ để tìm thấy một ngôi sao xa tít trên bầu trời nhưng đủ để thấy cánh chim bay vụt qua trước mặt, nghe cả tiếng gío rít theo từng nhịp vỗ cánh…

Cậu ta chớp mắt nhìn nó mất hút vào bóng tối:

-Một con chim lạc đàn à... –Tôi nói khẽ

-Nó có thể...-Cậu ta quay sang nhìn tôi.

Nhưng rồi câu nói bị bỏ lửng, cậu ta lại im lặng. Đôi mắt chăm chú nhìn vào sự kết nối vô hình giữa trời và đất nằm đâu đó trong khoảng trống mênh mông này.

Tiếng cửa kéo kêu lên ken két, chỉ còn lại mình tôi nhìn tuyết bắt đầu rơi dày...

…………………………………

Sáng ngày hôm sau, tôi tìm thấy cậu ta ngay cạnh bức tường thành của lâu đài, cậu ta ngồi trên nền tuyết lạnh không có lấy một người hầu.

Thấy tôi, cậu ta lắc đầu nói: “Dù có đôi cánh, nó cũng không thể bay ra khỏi lâu đài…” rồi cậu ta đứng dậy, bỏ đi.

Gío thổi tung tuyết để lộ ra xác chú chim đáng thương bị gãy cánh đã chết cóng tự khi nào…