Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

Oneshot [shinran] : sunshine

 “Năm sau, chúng ta sẽ cùng ngắm hoa anh đào nở nhé ! »

Cô ngước nhìn trời, nhìn những cánh hoa anh đào rơi từ không trung như một trận bão màu hồng, nắm chặt một cánh hoa trong tay, cô cười.

Lời hứa năm xưa đã xa rồi, đã nhạt nhoà mất rồi. ..

Lời hứa không bao giờ được thực hiện...

Cô còn nhớ để làm gì...vậy mà...cô luôn đợi... đợi mùa xuân về và ngắm hoa anh đào nở...

...
...............................................................

Bài hát Sakura của cô ca sĩ nổi tiếng Ikimono vang lên đều đều qua chiếc tai phone màu hồng cô đeo, bài hát chậm rãi và da diết, bài hát không khó thậm chí có những câu được lập lại nhiều lần, lập lại trong nhiều đoạn, vậy mà cô chưa bao giờ hát được bài hát ấy, cô không thể hát  dù đã nghe nó hàng trăm lần...trong suốt nhiều năm...

Cô từng nghĩ sẽ tập hát bài hát này...nhưng... đó chỉ là suy nghĩ trong một tích tắc và không bao giờ cô làm được...Cô cười, bài hát vẫn vang lên,  nhấn chìm không gian trong thế giới của cô bằng thứ giai điệu nhẹ nhàng, bất tận...

« Hôm nay, hoa anh đào lại nở rất đẹp, Shinichi ạ ! » -Cô mở điện thoại gửi dòng tin nhắn đã soạn sẵn sang số máy quen thuộc của anh và tiếp tục bước dọc khuôn viên trong một ngày chiều muộn.

Cô không có thói quen chờ tin nhắn trả lời. Anh luôn bận, cô biết. Và cô luôn đợi anh giống như trước đây khi anh trong lốt một cậu nhóc tiểu học. .Bây giờ vẫn thế, chỉ khác là : cô muốn được đợi anh...Cô không còn mỏi mệt vì chờ đợi nữa...chỉ khác là...cô mong được tiếp tục hy vọng đợi anh...

Dù trãi qua một mùa đông khắc nghiệt thế nào thì hoa anh đào vẫn rực rỡ như thế. Cô ngẩng đầu nhìn những cánh hoa rơi trong gió, vướng nhẹ lên đôi vai thanh mảnh và gầy gò của mình, vướng trên mái đầu rối bù của đứa trẻ nghịch bên cạnh mẹ, vướng trên nếp áo của khách phương xa, cô thấy sắc hồng phớt  hoà lẫn cùng nắng chiều mờ dần qua đôi mắt khi vô tình nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của một cô gái nào đấy tay trong tay cùng người yêu đi giữa những cánh hoa lả lướt rơi...

Tin nhắn vẫn không được gửi đến.

The cherry blossoms fell,fluttering down
Embacing every bit of my fluttering love
Even now, the strong words you gave me
Remain in my heart, the cherry blossoms dance




Năm nay cô đã 27 tuổi và là một bác sĩ khoa nhi. Cô ân cần và dịu dàng vì thế mà các em nhỏ trong bệnh viện rất quý cô, không có cô chúng sẽ không chịu tiêm thuốc và đi ngủ, chúng luôn nằn nặc đòi cô đến dỗ khi ba mẹ chúng không đến thăm vì bận công tác và cũng vì thế mà dù bệnh viện có rất nhiều bác sĩ nhưng cô luôn phải tất bật mọi nơi. Cô không phải vì ham công tiếc việc mà chỉ vì cô đã 27 tuổi, cái độ tuổi bất kì ai cũng muốn có được một chút hơi ấm gia đình với những đứa con nhỏ, muốn được dỗ dành và chăm sóc cho những đứa trẻ đáng yêu. Cô cần một gia đình mà người cô yêu thì không thể cho cô điều đó.

Anh luôn bận, cô biết.

Cô thở dài, miết nhẹ tay lên tấm kính mờ nhìn mưa trút nước và ngoài trời tối sầm, những chú chim ướt sũng rút mình dưới tán cây gần bệnh viện, lông chúng xù ra và run lên khe khẽ:

“Mưa bao giờ sẽ tạnh nhỉ?” –Cô nói

“Bác sĩ muốn về nhà rồi ạ?” –cô bé con mà cô chăm sóc trở mình, thức giấc.

“Chị xin lỗi đã làm em thức…” -giọng cô cuống cuồng. Thật ra cô bé con bị suy tim, cô bé rất khó ngủ dù mỗi khi thức tim cô bé lại đau…

“Có sao đâu ạ. Em vốn rất tỉnh ngủ…mà như thế cũng hay…cứ mỗi khi tim đau…lại biết mình vẫn còn sống…” Cô bé con mỉm cười dịu dàng. “Hôm nay bác sĩ có vẻ không vui…em không thích nhìn thấy bác sĩ buồn…”

“Chị không sao…chỉ là …chỉ là đang nghĩ về tương lai mà thôi” Cô ái ngại quay mặt đi.

“Kết hôn và lập gia đình ấy ạ?”

Cô không trả lời. “Lập gia đình” và “kết hôn” đúng là những gì mà những người ở tuổi của cô nghĩ đến với nụ cười hạnh phúc, cô cũng đã từng nghĩ nhưng chỉ là cái nhíu mày lặng lẽ, chỉ là tiếng thở dài khi nhận được hoa và quà của những anh chàng nào đấy mà cô không nhớ tên, thậm chí không hồi đáp, thậm chí không bất ngờ, dần dần họ cũng hiểu trái tim cô đã không còn chỗ trống cho bất kì ai nữa và họ biến mất trong biển người mênh mông giống như khi họ đến…”Kết hôn” và “Lập gia đình” một lần nữa lại hiện về trong tâm trí cô qua giọng nói trẻ thơ đầy xáo động.

“Bác sĩ không muốn lập gia đình sao?” –Cô bé con nghiêng đầu nhìn cô.

“Chị đã có một gia đình rồi kia mà! Em và những đứa trẻ khác là người thân của chị…Những đứa trẻ mới sinh trong bệnh viện này, chị xem như là con mình và vui mừng khi chúng chào đời bình an…”

“Bác sĩ không buồn khi chúng chỉ là những đứa trẻ bệnh tật thôi sao?”
Cô giật mình quay lại nhìn, khuôn mặt nhợt nhạt và bờ môi tím tái ấy của cô bé con làm cô thấy nhói lòng.

“Mẹ em đã rất sung sướng khi chị em của em chào đời. Chúng em sinh đôi. Mẹ từng nói sinh đôi là phúc. Thế mà cả hai đều bị suy tim. Dù em thấy bà cười nhiều nhưng cứ vào mỗi tối, bà lại khóc. Đâu có ai muốn có những đứa con bệnh tật đâu chứ…” Rồi cô bé con khóc, mắt nó ngấn nước, một tay lau nước mắt, một tay bóp chặt vào ngực áo,  có lẽ tim nó lại đau…

“Chị em bảo, sinh ra trên đời đã là phúc rồi, cứ sống cho hết hôm nay. Em đã vì những lời nói đó mà không bao giờ bỏ cuộc. Rồi chị em lên cơn đau tim mà chết, mẹ đã không còn cười nữa, bà không còn nhìn em mà cười nữa, em rất muốn khóc nhưng lại không được…cứ mỗi lần em khóc, tim sẽ đau dữ dội…” -giọng cô bé đầy khó nhọc…

“Đừng nói nữa. Tim em đang đập loạn nhịp lên kìa. Hãy bình tĩnh. Hít thở sâu nào…” Nhìn cô bé run lên bần bật, cô hốt hoảng. Các y tá cũng nhanh chóng đến sơ cứu.

“…em khóc…tim sẽ đau…nhưng…em không khóc…tim sẽ còn đau hơn…Bác sĩ có hiểu em không…?” -Gịong cô bé đứt quãng, yếu ớt nhưng vẫn cố thì thầm bên tai cô...“Em…không muốn…không muốn…thấy…bác sĩ…buồn…” rồi cô bé con ngất đi sau khi được tiêm thuốc giảm đau.

Khi biết cô bé đã qua giai đoạn nguy hiểm, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô lại bật điện thoại

Shinichi này, cô bé mà em nói với anh, một lần nữa lại được cứu sống. Thật là kì diệu phải không anh? Cuộc sống thật kì diệu. Ước gì phép màu cũng đến với em?

Tin nhắn được gửi đi và cô bất giác phát hiện khoé mắt mình ướt đẫm. Cô bé con đã trãi qua nhiều cuộc phẫu thuật dù bệnh tình vẫn không thể chữa khỏi nhưng cô bé con vẫn sống, dù sợi dây kết nối với thế giới mỏnh manh đến đâu, cô bé con cũng kiên trì vượt qua, chính cô bé con và những đứa trẻ ở đây đã giúp cô vững tin hơn, ít nhất thì cô cũng phải sống cho đến lúc nhìn thấy những đứa trẻ mà cô xem như người thân này lớn lên và trưởng thành. Ít nhất thì vẫn có thứ để cô mong đợi.

Nhưng…

Ước gì phép màu cũng đến với cô…!

………………………………………………..

Trong đời cô chỉ có hai mùa xuân và thu. Trong đời cô chỉ chờ đợi hai mùa xuân và thu.

Mùa xuân cô dành cho Shinichi…Mùa có hoa anh đào bay phất phới trong cơn gió heo may mà mỗi giấc mơ cô đều mong những cánh hoa ấy mang Shinichi trở về…nhưng…đó chỉ là những giấc mơ dang dỡ…

Còn mùa thu, cô không biết, cô chỉ biết mỗi khi vô tình trông thấy sắc vàng hanh nhàn nhạt trãi dài trên nên trời cùng những tia nắng le lói xuyên trượt tầng không in trên mặt đất, cô thấy lòng  nhẹ nhõm.

Mùa thu không đẹp, mùa thu quá buồn, mùa thu chỉ là mùa chuyển giao giữa những ngày hạ tàn và bắt đầu đông cô độc…nhưng…cô lại mong đợi nó.

Không hẳn vì tình cảm của cô nhạt nhoà, không hẳn vì cô trở nên lãnh đạm với những sắc màu ấm nóng, không hẳn vì cô đã qua cái tuổi hai mươi đầy mơ mộng, không hẳn…

Chỉ là…mùa thu…không có Shinichi…

Chỉ là…mùa thu…không ghét cô…

……………………………………………….

“Ước mơ của em là được vẽ thế giới xung quanh với những cánh đồng hoa và đàn chim trên trời, vẽ bầu trời không phải là màu xam xám của những ngày mưa khi trông ra từ cửa sổ phòng bệnh mà bằng sắc xanh đầy hy vọng. Rồi em sẽ vẽ bác sĩ trong mùa thu lá rơi nhuộm đỏ nhưng với một ánh mắt trong veo của một ngày xuân…” –Cô bé nói với nụ cười sáng hiếm hoi “Ước mơ của em là được vẽ bằng trái tim không nguyên vẹn này… Được vẽ nên cuộc sống cho chính mình”

Ngày ấy, cô trông theo đôi tay gầy guộc của cô bé con chỉ về phía chân trời xa thẫm, nơi mặt đất và chân mây kẻ thành hai hàng song song với ánh mắt đầy nghi hoặc và cảm thông…Liệu phép màu có thể một lần nữa ban cho cô bé ấy được sống?

Từ khi Shinichi không còn bên cô, từ khi Shinichi bỏ đi, cô đã không còn tin vào phép màu, đơn giản hơn cô không dám tin vào nó nữa. Niềm tin là thứ rất dễ vỡ vụn và rất khó phục hồi.

“Em sẽ đợi” Tiếng cô bé vang lên rạch ròi, cương quyết...nhiều xót xa.

Và cô nghĩ đến những ngày tháng ngút ngàn phía trước, thấy lòng hẫng buồn. Nỗi buồn như người đi giữa sương lạnh không bao giờ tìm được hòn than sưởi ấm và rồi chết dần trong cuộc tìm kiếm.
bất tận.

Đợi…

Sẽ đợi gì kia chứ?!

…………………………………………………….

Cô nhớ, có một ngày, cô bé con đã đưa cô một tờ giấy trắng, bảo cô nhắm mắt lại và vẽ những thứ hiện ra trong đầu, vẽ những thứ mà cô nghĩ. Và cô cũng nhắm mắt nhưng cô không vẽ, chỉ viết lên giấy dòng chữ nghệch ngoạc tên anh “Shinichi Kudo” . Rất nhanh sau khi mở mắt ra, cô xoá tên ấy đi, rất nhanh cô thay một tờ giấy vẽ khác và cố hình dung ra những thứ khác thân thuộc với cô để vẽ nhưng tất cả chỉ là một mớ hỗn độn, những con đường cắt qua nhau không một bóng người, thành phố Tokyo trong mưa với nhấp nhô những chiếc ô đen dị dạng, một ngày hoàng hôn đỏ ối như máu…và…cô đã thôi không bắt mình phải vẽ nữa. Những gì cô nghĩ đến, những gì cô nhớ đều có anh ở đó. Nếu vẽ chúng ra, nếu viết chúng ra, cô sợ mình sẽ bật khóc, sẽ gục ngã.

Và cuối cùng cô đã khóc. Cô ôm lấy cô bé con và khóc. Cô bé không hiểu vì sao cô khóc, nó chỉ đáp lấy cái ôm từ cô là nụ hôn nhẹ lên trán, rồi nó cũng khóc.

Cơn gió cuối ngày se lạnh thổi bay bức tranh của cô bé con: Bức tranh với đồng hoa, cánh chim, bầu trời. Gío cuốn chúng bay lên cao rồi mất hút.

Gío cuốn ánh mắt nâu trong veo trong bức tranh lên cao…mất hút…

………………………………………….


“Có thật chỉ cần ghép tim em sẽ sống không?” Cô bé hỏi nhưng dường như không cần câu trả lời.

Cô bé luôn hỏi có phải chỉ cần ghép tim là sẽ sống, cô cũng đã gật đầu không biết bao nhiêu lần nhưng câu hỏi vẫn không ngừng. Chính cô bé cũng không tin được điều mà cô nói, điều mà khoa học đã chứng minh, điều mà cô bé thấy hằng ngày qua truyền hình về những cuộc ghép tim mang lại cho con người sự sống mới… Cô đã nghĩ cô bé sẽ vui khi cô nói đến việc ghép tim, nhưng có lẽ trái tim của cô bé có những lí lẽ khác.

“Ai sẽ cho em trái tim quý giá của họ chứ?”

Có vẻ cô đã đoán trước cô bé sẽ hỏi như vậy nên cô chỉ im lặng lắng nghe. Mà đúng hơn thì cô không biết phải trả lời thế nào? Cô bé sống đồng nghĩa với người khác phải chết?

Chết để rồi tái sinh, tái sinh rồi lại chết. Phải chăng ngay từ đầu nên chấp nhận số phận thay vì cứ vật lộn đấu tranh với nó. Vì cuối cùng rồi ai cũng sẽ phải chết…

Cô cũng vậy…

Cô bé cũng vậy…

Anh cũng vậy…

Cô cười với suy nghĩ của mình. Nếu nói thế thì bác sĩ là gì? Bệnh viện là gì? Nói thế thì cô tồn tại làm gì? Cô bé con sống đến ngày hôm nay có ý nghĩa gì?

“Đừng bi quan như thế em ạ! Rồi Thượng Đế sẽ có cách!”

“Em sẽ phải chấp nhận trái tim mới như thế nào?”

“Rồi em sẽ quen”

“…”

Vì cô bé, cô tin phép màu sẽ lại xuất hiện…

……………………………………………………

Và mùa thu năm sau đó đã có người hiến tim. Đó là một cậu bé trạc tuổi cô bé, cậu bé chết vì tai nạn xe và bệnh viện đã xin gia đình cậu bé trái tim quý giá đó. Ca phẫu thuật ghép tim nhanh chóng tiến hành.

Nó đã thành công ngoài mong đợi.

Cô chỉ nhớ là cô đã rt vui mng.

Còn sau đó…

Cô không nhớ.

Đã ba năm rồi kẻ từ dạo ấy. Thời gian trôi qua nhanh đến nổi khiến cô ngỡ ngàng. Bây giờ, cô không còn là một bác sĩ nữa, cô đã xin nghĩ việc vì cô rõ hơn ai hết, cô không hợp với việc chăm sóc người khác, cô không mang lại cho họ yêu thương vì bản thân cô đã có quá nhiều tổn thương. Dùng thứ tình cảm cạn kiệt và ít ỏi ấy để đáp lại tấm chân tình mà họ giành cho cô là việc làm quá nhẫn tâm. Cuối cùng thì cô cũng hiểu dù có muộn màng.

Cô cần phải đi tìm cho mình cảm giác được chạm vào cuộc sống.

Rồi cô trở thành nhà văn, cô viết về cuộc sống của mình, dàn trãi chúng ra để chiêm nghiệm. Cô có quá nhiều thứ để lưu giữ, cô không thể giữ chúng mãi trong trí nhớ được và rồi cô sẽ quên nên cô quyết định viết chúng ra giấy, viết lại những điều đã bỏ lỡ. Viết chúng ra không để làm gì hết, viết chúng ra để cô được khóc mà thôi.

………………………………………..

……………
…….

Hôm nay cũng là một ngày cuối thu với nắng nhạt, cô đến nghĩa trang đặt hoa lên mộ của Shinichi và cô bé con. Cô đứng ở đấy khá lâu và nhớ đến mùa thu ba năm trước, đã có một cô gái khóc trong mưa, khóc nức nở, nhàu nát bức tranh về bầu trời và cánh chim trong tay. Cô gái khóc khi dòng người trên đường phố Tokyo vội vã về nhà với những chiếc ô đen. Không ai để ý đến cô gái. Cô gái cũng không để ý đến ánh mắt mọi người nhìn mình. Cô khóc khi bệnh viện báo tin cô bé con đã chết vì trường hợp loại thải hiếm gặp sau phẫu thuật.

Cô bé đã nói “Trái tim em sẽ không chấp nhận đâu. Em cũng không thể chấp nhận trái tim mới. Trái tim này không có lỗi…nó không thể bị thay thế…”. Và cô đã phớt lờ. Cái gì là không thể, cái là có thể chứ.

Kể từ ngày ấy cô cũng không gửi tin nhắn cho Shinichi nữa. Cô đã xoá hết tất cả tin lưu trong hộp thư đi. Cô có gì mà mong đợi nữa, tin nhắn sẽ không bao giờ được gửi đến.

Phép màu cuối cùng cũng không thể tạo nên những điều vĩnh cửu...

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2011

山崎まさよし - One more time, One more chance - 5cm/s



Lời dịch:
Anh còn phải đánh mất bao nhiêu thứ nữa, trước khi con tim này được tha thứ?
Anh còn phải chịu đựng thêm bao nhiêu đau đớn nữa, để được gặp em lần nữa?
Thêm một lần nữa, mùa thời gian, xin đừng phai tàn
Thêm một lần nữa, quãng thời gian ta vui đùa bên nhau.




Mỗi khi hai ta bất hoà, anh luôn chịu thua trước
Tính khí ích kỷ của em lại khiến anh yêu em hơn
Một cơ hội nữa, kỷ niệm ngăn giữ bước chân anh
Một cơ hội nữa, anh không thể chọn điểm đến kế tiếp.



Anh luôn tìm kiếm, bóng hình em sẽ xuất hiện nơi nao
Phía bên kia sân ga, bên cửa sổ dọc theo con đường.
Dẫu biết điều đó là không thể
Nếu mơ ước ấy thành sự thật, anh sẽ đến ngay bên em
Không điều gì mà anh không thể làm
Quẳng hết tất cả và ôm em thật chặt.


Nếu như anh chỉ muốn trốn tránh sự cô đơn, thì bất kỳ ai cũng trở thành niềm ai ủi
Đêm như muôn ngàn tinh tú sa xuống, anh không thể nào lừa dối chính mình
Một lần nữa, mùa thời gian, đừng trôi mãi
Một lần nữa, quãng thời gian ta vui đùa bên nhau.


Anh luôn tìm kiếm, bóng hình em sẽ xuất hiện nơi nao
Nơi ngã tư đường hay trong cơn mê
Dù anh biết điều đó là không thể nào
Nếu như điều kỳ diệu xảy ra nơi đây, anh sẽ cho em thấy
Một sớm mai, con người mới của anh
Và câu nói anh chưa khi nào thốt ra: “Anh yêu em”.


Kỷ niệm mùa hè nào còn lẩn khuất
Phút bồi hồi chợt biến mất.


Anh luôn tìm kiếm, bóng hình em sẽ xuất hiện nơi nao
Trên con đường hoàng hôn toả bóng, ở Sakuragi-cho
Dù anh biết điều đó là không thể
Nếu mơ ước ấy thành sự thật, anh sẽ đến ngay bên em
Không điều gì mà anh không thể làm
Quẳng hết tất cả và ôm em thật chặt.


Anh luôn tìm kiếm, bóng hình em sẽ xuất hiện nơi nao
Trong cửa hàng, ở quầy báo nơi góc đường
Dù anh biết điều đó là không thể
Nếu mơ ước ấy thành sự thật, anh sẽ đến ngay bên em
Không điều gì mà anh không thể làm
Quẳng hết tất cả và ôm em thật chặt.


Anh luôn dừng lại tìm kiếm bóng hình em, sẽ xuất hiện nơi nao


Ở trạm dừng xe lửa, chờ đợi chuyến tàu tốc hành lướt ngang.
Dù anh biết điều đó là không thể
Nếu được sống một lần nữa, anh sẽ luôn bên em
Anh sẽ chẳng cần gì nữa
Ngoài em ra, chẳng còn gì là quan trọng.

Nguồn: vnsharing.net

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2011

Mùa xuân và mùa thu


Tình cờ tìm được hai cái hình trên...mìk cũng giật mìk một tẹo...rồi cười trừ...hai cái hình ý mìk làm mất lâu lắm rồi, đã mò tìm không biết bao nhiêu lần...nhưng không tìm được...nhưng bây giờ vô tình lại tìm thấy...

Nó với mìk chẳng gọi là có duyên gì...chỉ là...mìk nhớ đã chèn hai cái hình ý vào bài dự thi sáng tác văn chương hồi cấp 2 viết về tình bạn...lúc đấy, mìk không hi vọng đoạt giải nhưng cũng cảm thấy vui vì biết rằng...mìk có khả năng viết hì hì...và cũng bất ngờ năm đó đạt nhì vòng tỉnh. Mìk k tin nổi...vì...tất cả và toàn bộ bài thi ấy chỉ là do mìk tưởng tượng ra...

Nhiều người đã ngồi vắt óc suy nghĩ, mò mẫn để tôn vinh tình bạn của họ, thậm chí khi viết xong họ chỉ bảo...không ngờ lại có nhiều kỉ niệm đẹp đến vậy. Còn mình...khi viết xong chỉ bảo...xem ra mìk chẳng có kỉ niệm nào đẹp, chẳng có người bạn nào tốt... *nhún vai* . Mìk chỉ quan sát và chú ý đến điểm yếu của họ thôi...còn điểm tốt...rất ít khi mìk nhận ra...vậy nên...nếu k có nhiều bạn thì cũng chẳng có gì để buồn...

Để mìk nhớ xem, mìk đã viết những gì trong cái "tác phẩm hoành tráng" ấy: Ừm mìk đã viết về bốn mùa trong năm mà một tình bạn bền vững phải trãi qua: cần một mùa xuân để gặp gỡ, cần một mùa hè để làm quen, cần một mùa thu để san sẻ và cần một mùa đông để chia tay. Tất cả chỉ là gặp và chia tay, vậy thôi. Nó chẳng có ending thật sự...chỉ là mong chờ được gặp lại...

Tất cả những gì mìk viết ra chẳng có gì là một kết quả trọn vẹn...hoặc là mìk không thể viết ra một kết thúc trọn vẹn...hoặc là do chưa có ai "tìm thấy" mìk và mìk cũng chưa "tìm thấy" một thứ làm mìk trở nên "trọn vẹn...hoặc tất cả....Cô bạn trong bài thi của mìk đã ngồi chờ mùa xuân để được gặp người bạn cô yêu quý...mìk cũng như vậy...mìk cũng chờ...Chẳng phải sẽ đau lòng khi cô bạn ấy tìm thấy bạn mìk còn mìk thì không sao? nên hãy để mìk và cô bạn ấy đợi vậy *haha*.

Mìk chưa từng hy vọng nó đoạt giải nhưng mà giống như có phép màu vậy...cuối cùng nó đoạt giải *cười* . Những người khác đã nộp rất nhiều bài thi...rất nhiều...và đấy toàn là những kỉ niệm đáng yêu của họ...nhưng họ không đạt giải...Mìk đã nghĩ phải chăng chỉ có những thứ trong trí tưởng tượng mới là đẹp...còn bên ngoài...tất cả đều méo mó...

Hai tấm hình trên một cái là mùa xuân, một cái là mùa thu...chỉ còn một tấm mùa đông và mùa hạ nữa thôi...Biết đâu...vô tình...lại tìm thấy ^^

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

Susan Boyle - một câu chuyện cổ tích đã được viết

Ngỡ ngàng Susan Boyle





TT - Khi Susan Boyle cất tiếng hát, cả khán phòng lặng đi. Rồi tất cả vỡ òa. Một giọng hát thánh thiện, cao vút, trong trẻo. Hàng trăm người không kiềm chế được đã đứng dậy vỗ tay. 


Những giọt nước mắt hạnh phúc khi chứng kiến một tài năng. Một hiện tượng làm xấu hổ những ai vốn đánh giá người khác dựa vào bề ngoài của họ. Tính đến chiều 17-4, clip hình ảnh cô hát trên Youtube có tới gần 19 triệu lượt truy cập với gần 100.000 nhận xét - một giấc mơ với nhiều ngôi sao giải trí.
Britain’s got talent - Nước Anh có tài năng - là chương trình truyền hình của Anh, phát triển kênh ITV, là một phần của loạt chương trình Got talent, nhằm kiếm các tài năng của nước Anh trong lĩnh vực ca hát, nhảy múa, hài kịch, tạp kỹ và các tài năng khác, không phân biệt lứa tuổi. Bất kỳ ai tin rằng mình có tài năng đều được khuyến khích tham gia thử sức. Năm 2007, một người bán hàng điện thoại tên Paul Potts cũng đã trở thành ngôi sao opera sau khi tham gia chương trình.
Trước ngày 11-4, người biết Susan Boyle có thể hát và lại hát rất tuyệt, có lẽ chỉ là cô và mẹ của cô. Với hình thể không hề giống như chuẩn đẹp của các hoa hậu, ở tuổi 47, vẫn đang tìm việc, sống ở một vùng ngoại ô, lại “chưa bao giờ được ai hôn” như cô thừa nhận, Susan Boyle hiện có một tương lai tại thánh đường sân khấu Broadway. Một giấc mơ có thật.
Khi Susan Boyle bước ra sân khấu trong vòng thử giọng đầu tiên của chương trình Britain’s Got Talent, cô mặc chiếc váy màu vàng, đầy những cảm xúc như bất kỳ một thí sinh nào khác: chút sợ hãi, hồi hộp. Với Susan, có thêm một chút phấn khích. Cô hơi mập, răng không đều, tóc tai bù xù. Bề ngoài khiến ngay lập tức khán giả la ó, huýt sáo chê bai; ban giám khảo nhíu mày tỏ ý coi thường.
Không ai nghĩ Susan Boyle có thể làm nên trò trống gì. Nhưng còn mình, cô biết sẽ thực hiện lời hứa “làm điều gì đó trong đời” khi mẹ cô qua đời ở tuổi 91 (năm 2007). Ban giám khảo sau đó miêu tả rằng họ cứ nghĩ là “Susan Boyle sẽ trở thành trò hề.” Họ công nhận họ và khán giả đã rất cay độc.
Nhưng ngay khoảnh khắc cô cất tiếng hát câu đầu tiên trong bài I dreamed a dream (Tôi mơ một giấc mơ - trong vở nhạc kịch Les Misérables, Những người khốn khổ), Susan Boyle đã khiến rất nhiều người khóc khi chứng kiến một điều tuyệt diệu. Những gì ba vị giám khảo có thể thốt ra là: “Đây là điều ngạc nhiên nhất trong chương trình ba năm qua!”, “Tuyệt diệu!”, “Bất ngờ!”, “Hoàn toàn là đặc ân được nghe cô hát!”. Cả ba giám khảo vốn nổi tiếng khó tính đều đồng ý cho cô vào vòng trong với sự đồng thuận cao nhất.
Susan Boyle là con út trong gia đình chín anh chị em ở Blackburn, West Lothian, Scotland. Hiện cô sống một mình với chú mèo 10 năm tuổi tên Pebbles. Khi cô nói mơ ước trở thành ca sĩ chuyên nghiệp, nổi tiếng và tài năng như Elaine Paige, khán giả ở nhà hát mang tên The Clyde Auditorium, Glasgow, Scotland đã cười mỉa mai. Bây giờ, trở về làng quê nhỏ bé và yên bình, nhiều trẻ em vẫy tay chào cô, những người quen nói về cô với vẻ tự hào. Cô vẫn hát ở dàn đồng ca nhà thờ như trước. Chỉ có điều bây giờ người ta đã chờ đợi cô nhiều hơn.
Có thêm một chút dũng cảm, cô bước lên sân khấu. Một tài năng hiện ra. Sau một đêm, âm nhạc thế giới có thêm một ngôi sao. Sony BMG, tất nhiên, không bỏ lỡ cơ hội để bàn với cô về một hợp đồng thu âm. Sau buổi thử giọng, Susan Boyle cũng khóc. Cô thật sự đã bước ra ánh sáng. Một câu chuyện có thật, ngọt ngào, nhuốm màu cổ tích.

P/S: Thật ra sau cuộc thi này có một số tin đồn xấu về nghệ sĩ này nhưng xét về mặt âm nhạc, tiếng hát của bà đã chạm vào trái tim của mọi người (Trong đó có mềk ^^). Nghe nói lúc hát bài Memory Simon (vị giám khảo khó tính nhất) cũng đã khóc (Theo như lời Taylor) thì là vậy ^^

Fiction: Chúa của Chúa / chap 4: Hoa tuyết

Chap 4 : Hoa tuyết




Người ta bảo rằng có một loài hoa chỉ nở vào đêm đông, khi nÓ bung cánh xinh đẹp cũng là lúc vạn vật chìm vào giấc ngủ...nó luôn mong một ngày được nhìn thấy ánh Mặt Trời...dù chỉ trong những giây phút ngắn ngủi ...nó đã từng mơ...

...........................

Người phụ nữ ấy trước đây là công chúa nước Áo, là nàng công chúa xinh đẹp nhất Trung Âu lúc bấy giờ. Cô công chúa được gã cho lãnh chúa như một con tin giá trị, nhằm hàn gắn vết thương chiến tranh sau nhiều năm giữa nước Áo với lãnh địa khi mà cuộc chiến dần đi vào bế tắc và sức mạnh của lãnh địa ngày càng làm cho quân Áo khiếp sợ.

Quân sĩ  khiếp sợ một vị chúa trẻ 18 tuổi, vung gươm giết người với đôi mắt trống rỗng.

Cuộc « trao đổi » được tiến hành khi mà bão tuyết vẫn không ngừng gào thét và bóp chết sự sống bên ngoài. Hoà bình được lập lại, căng thẳng không còn bao trùm lên vùng đất này thay vào đó là một lễ cưới hoành tránh...một lễ cưới đã diễn ra ngay giữa mùa đông khắc nghiệt...Một mùa đông mà mọi người đều mong chờ...

Và rồi nàng công chúa đã bị giam cầm trong toà lâu đài tráng lệ...mãi mãi. Nàng không được phép rời khỏi lâu đài...nàng như cánh chim bé nhỏ suốt đời bị nhốt trong chiếc lồng thép vàng...suốt đời... để tuổi xuân cũng trôi đi như một cơn gió nhẹ thoảng qua mặt đất...không đủ cuốn đi những cánh hoa rơi huống chi mong mỏi những điều lớn lao...Cánh chim ấy, cơn gió ấy quá yếu ớt mà tự do là một điều không tưởng...

Nàng công chúa đã hy sinh để cho vạn người được sống...

...........................................................

Mọi người luôn nói như vậy khi kể về bà ấy. Còn lãnh chúa ? Ông ta không có cảm xúc... họ chỉ hình dung về ông ta với một đôi mắt trống rỗng...tất cả...toàn bộ và tất cả về ông ta... đôi mắt ấy không thể tồn tại tình yêu...không thể và cũng không bao giờ có thể... ?

Tất cả những gì tôi được nghe chỉ có như vậy, tôi cũng đã từng tin là như vậy, tôi chỉ quên mất rằng : tình cảm luôn nằm ngoài khả năng cảm nhận được, nắm bắt được của con người.

Tôi nhớ lần đầu nhìn thấy bà ấy là lúc lãnh chúa rời lâu đài dẫn quân đến phía Bắc, chuẩn bị cho một trận đánh phủ đầu vào mùa đông, bởi vì vào mùa đông lực lượng cả hai bên suy yếu và hầu hết đều tin sẽ chẳng có ai ngu ngốc tấn công vào lúc đấy...nhưng...họ không biết là chỉ cần mạnh hơn thì sẽ thắng, họ không biết là lãnh chúa không hề định nghĩa được « giới hạn »...

Khi đoàn quân khuất hẳn, tuyết cũng bắt đầu rơi, những bông tuyết đầu đông bay tản mác trong không trung...rơi xuống lớp lá vàng cuối thu hanh hao...một màu trắng tinh khiết nhạt nhoà.

Không ai nhận ra, người phụ nữ với bộ trang phục màu đỏ đã  đứng trước cổng lâu đài rất lâu.  Cho đến khi tiếng vo' ngựa chìm vào sự tĩnh lặng mênh mông của không gian, cánh cổng sắt hoen gỉ, vô tri dần dần khép lại, bà ấy đã đóng nó lại...

Không ai nhận ra : Người phụ nữ đó tự giam cầm chính mình...

Ngày ấy đối với tôi là một nổi ám ảnh dai dẳng và đau đến nhói lòng.

.........................................

Tôi chưa từng có một giấc mơ trọn vẹn....chưa từng...

Nhưng tôi vẫn muốn thử một lần được mơ...

Mơ ước chẳng có gì là sai...nhưng...tôi lại sai ngay từ đầu : khi để người phụ nữ ấy bước vào giấc mơ của mình...

Người phụ nữ ấy như những bông tuyết mùa đông buốt rét ngay từ đầu đã là một màu trắng nhập nhoà...dù vậy, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc.  ...tôi đã vì giấc mơ không rõ hình hài và không có màu sắc ấy mà tồn tại...

Tôi biết:

Tôi sẽ không bao gi có một giấc mơ trọn vẹn…

..............................................

Loài hoa ấy chỉ mong một ngày được nhìn thấy ánh Mặt Trời và nó đã đánh đổi số phận của mình vì mong ước đó. Cuối cùng, Thượng Đế đã cho loài hoa ấy được gặp Mặt Trời, đó chỉ là những giây phút ngắn ngủi vào buổi sớm hừng đông.

Loài hoa ấy đã cười để cuối cùng tan thành những giọt nước ướt đẫm nền tuyết…

Loài hoa ấy đã cười vì lần đầu trong đời, tim nó thôi giá lạnh…

……………………………...

« Loài hoa ấy vì sao mà chấp nhận cái chết ? Không ai biết được và cũng không tưởng tượng ra được...loài hoa ấy đã yêu Mặt Trời...Ngốc nghếch phải không ? Vạn vật sống bởi nhiều lí do mà chết cũng bởi quá nhiều lí do nhưng đôi khi lại chẳng có lí do gì. Loài hoa ấy đã chết vì Mặt Trời mà có khi Mặt Trời chẳng biết đến sự tồn tại của nó....nhưng tình yêu là thật...vĩnh viễn... »

Đó là lần đầu tiên bà ấy nói với tôi về loài hoa chỉ có trong truyền thuyết...

Đó là lần đầu tiên suốt gần 10 năm bà ấy đến phòng của đứa trẻ, không phải bà ấy không yêu thương đứa trẻ. Bà ấy đã gửi thư, gửi quà hằng ngày cho nó...thường xuyên...mỗi ngày...chỉ có điều...quà luôn nằm trong một góc căn phòng...thư luôn lẫn lộn với những cuốn sách...chúng không hề được đụng đến...chúng chỉ là những vật vô tri...và bị lãng quên...

Vì bà ấy không hề đến thăm nó...bà ấy không được phép đến thăm nó...bà ấy không muốn đến thăm nó ?

Thư và quà chỉ là những vật vô tri, dù cho người gửi có đặt vào đấy bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu trân trọng...dù có đặt vào đấy cả trái tim...chúng cũng chỉ là những vật vô tri...mãi mãi...

Đó là lần đầu tiên, bà ấy đến thăm đứa trẻ...

Đó là lần đầu tiên, tôi được gần bà ấy đến thế !

Đó là lần đầu tiên, tôi nhận ra một điều, trong đôi mắt sầu não ấy là cả một niềm tin mãnh liệt dù đã nhuốm đầy mệt mỏi.

« Vĩnh viễn » -Thứ gì là vĩnh viễn trong câu nói của bà ? Sự chờ đợi mòn mỏi không có bờ bến, đầy tuyệt vọng là vĩnh viễn ? Hay thứ tình yêu không hy vọng là vĩnh viễn ? Vì sao bà lại đặt niềm tin của mình vào một loài hoa chỉ có trong truyền thuyết và cái kết đau buồn chỉ là những điều được thêu dệt nên ? Hay niềm tin mãnh liệt ấy cũng chỉ là thứ mong manh, dễ vỡ ngay cả khi chưa hề chạm tay tới ? Hay bà chỉ nghĩ về hạnh phúc như một giấc mơ không bao giờ thành hình ? Hay là tất cả ? Có lẽ là tất cả.

Tất cả và toàn bộ.

« Ngày xưa, đã có một cậu thiếu niên đứng giữa trời đông, dõi mắt theo những bông tuyết và nói về loài hoa ấy, giọng nói đều đều, không âm vực... không cảm xúc... » -Bà ấy nói khi rời khỏi phòng đứa trẻ  « Người thiếu niên ấy đã nói trong mênh mông tuyết trắng, nói về những thứ không hề tồn tại. Người thiếu niên ấy ngay cả trong cô độc cũng không dám tin về những điều hiện hữu...vì anh ta sợ những điều có thực lúc nào đó sẽ đánh gục anh ta...sự thực vốn rất tàn nhẫn...anh ta sợ mình bị tổn thương...và vô hình anh ta lại làm tổn thương người khác. Lúc đấy như một kẻ háo thắng, ta muốn được chở che cho con người ấy, muốn lấp đầy khoảng trống trong tim anh ta, muốn anh ta biết rằng những thứ không thực chỉ là giả. Phải, ta đã từng nghĩ như vậy. Rồi ta trở thành vợ anh ta dù tình yêu không hề tồn tại... » - Bà ấy ngừng lại hồi lâu, hàng mi khép hờ và vành môi run lên, nửa như muốn cười, nửa như muốn khóc « Rồi ta cảm thấy bất lực, trên con đường anh ta đi và những điều anh ta muốn đạt đến không hề có ta ở đó...không hề...chưa từng...nhưng ta biết, mình đã yêu con người ấy. Ta đã yêu con người không có tình cảm, không biết rung động nhiều hơn những gì ta tưởng... »

« Vĩnh viễn » - tôi cười thầm.

« Ta đã mong chỉ trong những giây ngắn ngủi anh ta hãy quay nhìn về phía sau. Ta luôn ở phía sau anh ta, ta luôn mong chờ anh ta...Nhưng không thể...Cuối cùng, khi tình cảm và hy vọng bị lấy mất, điều duy nhất có thể làm là tin vào những thứ không thực... »

Thế giới này tồn tại những cuộc rượt đuổi bất tận. Rượt đuổi tham vọng, rượt đuổi ảo ảnh, rượt đuổi hạnh phúc ? Kết cục, chẳng mất gì và chẳng được gì ! Đến tận cùng, chỉ là sự mỏi mệt và chát đắng dù không hề hối tiếc.

Tình cảm luôn nằm ngoài giới hạn của con người...vĩnh viễn !

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, thư và quà sẽ không được gửi nữa. Thư và quà sẽ không bao giờ được gửi tới nữa.
................................................




Ngày hôm sau, tuyết bắt đầu rơi, rơi trên nỗi đau, rơi trên thân xác bé nhỏ của người phụ nữ ấy. Bà ấy đã chết, máu từ miệng ứa ra, nhuốm đầy trên ngực áo, đôi môi tái nhạt vì lạnh nhưng bà ấy đã cười.

Loài hoa ấy đã cười để cuối cùng tan thành nước ướt đẫm nền tuyết

Bà ấy đã chết trước cổng lâu đài, ranh giới giữa sự tự do và tù túng. Bà ấy luôn ở phía trong lâu đài dù rằng cái biên giới mong manh kia luôn ở gần bà ấy hơn bao giờ hết. Bà ấy vẫn chờ lãnh chúa nhưng ông ta không về. Ông ta đã không về. Ông ta đã bỏ mặc bà. Người phụ nữ ấy đã không khóc cho một điều đã biết trước, đã đoán được, đã từng chờ đợi. Nước mắt vốn đã vô nghĩa từ lâu, tâm hồn đã chai sạn từ lâu, hy vọng đã vỡ nát từ lâu. Bà ấy có gì, còn gì mà luyến tiếc và bà ấy đã chết.

Bà ấy đã hát cho đến hơi thở cuối cùng, Hát cho số phận của mình, hát cho loài hoa tuyết không hề tồn tại, hát cho lãnh chúa, hát cho hạnh phúc của đời mình. Bà đã hát, hát trong cơn đau giằng xét của thuốc độc và đốt nóng thân xác từ bên trong. Tất cả đã tàn rụi cả rồi nhưng cái « vĩnh viễn » trong câu nói của bà vẫn hiện hữu, vẫn bất diệt. Vĩnh viễn chờ đợi...Vĩnh viễn yêu thương...

Loài hoa ấy đã cười vì lần đầu trong đời tim nó thôi giá lạnh...

Phải chăng định mệnh của bà còn đau đớn hơn cả loài hoa ấy, đến chết cái bà mong muốn cũng chỉ là những ước mơ không thành hiện thực...Loài hoa ấy là giả, truyền thuyết về nó là giả còn bà là thật, câu chuyện về bà là thật  nhưng loài hoa ấy lại được ưu ái hơn cả bà chỉ có một điểm chung duy nhất là cả hai điều chết cho tình yêu của mình... đó là vĩnh viễn...

Tà áo đỏ đã không còn trở nên lạc loài và nhức mắt nữa, nó đã bi tuyết lấp đầy, đã bị chôn vùi...
........................................................

« Mặt trời là gì ? »

Sau khi giành chiến thắng trong một cuộc chiến, lãnh chúa đã trở về lâu đài, ông đứng trước cổng lâu đài và hỏi  « Mặt Trời là gì ? ».

Tôi đã nghĩ ông ta đang nói về loài hoa không có thật ấy...

« Ngày xưa, nàng ấy đã nói muốn chạm tay vào Mặt Trời. Nhưng đó là thứ ta không thể có được. Rồi ta nghĩ nàng ấy muốn làm nữ hoàng một đất nước như Mặt Trời đứng trên vạn người... » -Rồi ông ta cười « Ta vẫn đi tìm Mặt Trời cho nàng ấy đấy thôi ? »

Tôi chỉ biết cúi đầu, im lặng.

Trong khoảng khắc, tôi ngỡ ngàng trước câu nói đó.

« Ngươi đã biết quá nhiều. Vậy ta có nên giết ngươi không ? »

Vẫn với đôi mắt trống rỗng, ông ta bỏ đi.

......................................

Ngày ấy, gió đông không gửi tiếng hát của phu nhân đến với lãnh chúa về ý nghĩa thật sự của Mặt Trời chỉ giản đơn là hạnh phúc thôi sao ?

Vì hạnh phúc mà chết đó không phải là điều đáng tiếc, chỉ đáng tiếc khi hạnh phúc nằm trong một giấc mơ.

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Fiction: Chúa của Chúa / chap 3: Mua` đông lại về

P/S: Để không khỏi ngỡ ngàng vì cách gọi trong chap này: Từ "bà" chỉ người phụ nữ trong chap là cách gọi kính trọng của nv "tôi" đối với những quý tộc -người có thân phận cao quý và k hề ám chỉ về tuổi tác (già , trẻ chẳng hạn ^^).
Chap 3: Mùa đông lại về

Sau cái chết của thằng nhóc mà vị chúa trẻ vô tình gặp dịu lắng xuống, thời gian lại lặng lẽ trôi qua, ít có biến động xảy ra.

Không! Nói đúng hơn thì phiếm loạn vẫn nổ ra khắp mọi nơi trên vùng đất này nhưng trong lãnh địa vẫn binh yên vô sự.

Lãnh chúa đã liên minh với các lãnh chúa khác chống đối mọi mệnh lệnh của nhà vua, xua quân đến các vùng đất khác gây chiến. Sau những nổ lực thoả hiệp từ phía hoàng gia bất thành, nhà vua rất tức giận, tuyên bố bắt giữ và dùng mọi cách để đàn áp những kẻ nổi loạn. Đương nhiên, lãnh địa này nằm trong khu vực nguy hiếm nhất.

Nhưng bằng cách nào đó, lãnh chúa luôn bảo vệ nó trước mọi biến cố.

Lãnh chúa dù là một kẻ độc ác đến rợn người nhưng không ai phủ nhận ông ta là một chiến lược gia có tài: Qủa cảm, có tầm nhìn rộng và biết dụng binh tốt trong mọi hoàn cảnh. Thử tưởng tượng mà xem khi quân số của ta chỉ bằng 1/5 của địch làm cách nào để thoát khỏi vòng vây? Làm thế nào để sống sót? Vậy mà ông ta đã thắng. Đó chỉ là một trong những chiến tích vẻ vang của ông ta. Không phải toàn bộ. Có lẽ vì được tôi rèn trong hoàn cảnh khắc nghiệt của chiến tranh và lòng tham mà ông ta trở nên tàn bạo. Trong lịch sử những vị chúa tồn tại lâu dài nhất trên ngai vàng luôn là những người tàn bạo nhất còn số nằm ngoài trường hợp ấy…đa số đều bị giết.

Giết và bị giết? Hai khái niệm này ngay từ khi nghĩ đến cũng biết nằm ở hai thái cực tách biệt rạch ròi.

Ông ta cũng không phải ngoại lệ. Đội quân do ông ta huấn luyện luôn là đội quân mạnh nhất, hằng năm luôn có vô số kẻ tình nguyện gia nhập, một phần vì cái ăn, một phần vì kính ngưỡng một vị tướng như ông ấy.

Tôi đã có lần tận mắt chứng kiến cảnh duyệt binh khi đi cùng vị chúa trẻ đến doanh trại được xây dựng phía sau lâu đài. Doanh trại rất kiên cố, nó hoành tráng gấp ngàn lần lâu đài hoặc hơn thế nữa. Sau những cuộc tranh chiếm phương xa, khi trở về lãnh địa, ông ta luôn giam mình trong doanh trại…luôn luôn. Trong đầu ông ta từng giây từng phút luôn đầy ắp những mưu toan, giành cả cuộc đời với những năm ngắn ngủi của một kiếp sống chưa hẳn là đủ, thế nên ông ta không bao giờ cho bản thân…ngừng nghỉ.

Ông ta không mệt mỏi.

Ông ta đầy tham vọng.

Mọi chuyện trong lâu đài và lãnh địa luôn được giao phó cho những người ông ta tín nhiệm. Những người đó có thể giết hay bắt bất kì ai, được phép làm mọi thứ trong quyền hạn của họ nhưng phải đảm bảo khi ông ta trở về, mọi thứ đều “yên ổn”. “Yên ổn theo bất kì nghĩa nào cũng không phải vấn đề, ông ta không lo lắng bởi xung quanh ông ta đầy rẫy những người tài giỏi.

Nhưng tôi không hiểu với một người bận rộn như ông ta, không hề có mặt trong lâu đài quá ba ngày và những lần trở về rất ít ỏi, vậy mà ông ta luôn biết những sự việc diễn ra xung quanh con trai mình, dù rất nhỏ nhặt.

Ngoài đứa con trai ra…mọi sự sống xung quanh ông ta đều trở nên mờ nhạt. Những “vật thể sống” luân chuyển xung quanh ông ta cũng dần trở thành tàn tạ.

Những con người sống ở đây rất an phận. Họ biết vị trí của mình ở đâu và bổn phận của mình thế nào, họ làm tốt những việc mà họ được giao, họ không xen vào bất cứ một chuyện nào khác không phải của mình.

Bị mắng, họ im lặng.

Bị đánh, họ im lặng.

Bị giết, họ cũng im lặng.

Hàng ngày, họ luôn đi đến một nơi duy nhất, một con đường duy nhất.




Và thời gian là thứ bị con người lãng quên. Những người ở đây chỉ biết đến mùa động, khi những bong tuyết bắt đầu phủ trắng khắp vùng và cái lạnh se sắt luồng qua phổi, họ mới biết “một năm vừa trôi qua” .Nhưng rất ít trong số đó nhớ được mình đã trãi qua bao nhiêu mùa đông. Họ còn không biết ngày mai mình có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời hay không, huống chi để tâm đến việc đã tồn tại trong bao lâu.

Còn tôi, mùa đông luôn khiến tôi mong đợi. Dù rằng tôi sẽ trãi qua vài đợt cảm cúm, dù rằng tôi luôn có những buổi tuyển duyệt gắt gao vào đầu đông, dù rằng tôi sẽ thấy nhiều xác chết: những cái xác chết vì lạnh, vì đói…và dù rằng tôi còn rất nhiều lí do để ghét mùa đông…nhưng…tôi luôn mong chờ nó từ khi vào lâu đài…từ khi nhìn thấy người phụ nữ ấy.

……………………………………….

Khi chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, tôi đã bị ám ảnh bởi tà áo đỏ trên nền tuyết trắng. Một màu đỏ nhức mắt, lạc loài, không thể hoà nhập cũng không thể sẻ chia. Và người phụ nữ sở hũu nó vô hình bị cô lập vĩnh viễn với không gian, với những thứ hữu hình và vô hình.

Người phụ nữ ấy có mái tóc vàng óng và đôi tay thanh mảnh, đó là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp trước đây và cho đến tận về sau. Người phụ ấy hơn tôi rất nhiều tuổi nhưng dường như thời gian cũng không để tâm đến việc tước đi vẻ thanh xuân của bà.  Bà ấy không giống những người ở đây, bà ấy thuần khiết, bà ấy không bị ràng buộc bởi bất kì điều gì với lâu đài và vì thế mà bà ấy mong manh lạ lùng. Cứ như tuyết, có thể tan đi bất cứ lúc nào, không thể giữ được, không thể nắm bắt được. 

Cứ mỗi khi đông về, bà ấy lại khoác lên mình bộ áo đỏ và đứng đợi ở trước cổng lâu đài. Rất lâu…bà ấy đã đợi rất lâu dù chẳng có ai trở về. Chiếc ô che ngang đầu phủ đầy tuyết, đôi tay được bọc trong chiếc găng làm bằng da thú đôi lần khẽ run lên…nhưng…bà ấy vẫn đợi. Phía sau cánh cổng sắt vô tri, trên con đường trắng xoá tuyết, ai sẽ đến chứ?

Và tôi-một kẻ ngốc, luôn giấu mình ở một góc khuất trong lâu đài…dõi theo bà ấy. Vượt qua tất cả mọi xô bồ, khắc nghiệt của cuộc sống, tôi bình yên…vì lại được trông thấy người phụ nữa ấy.

Qua rất nhiều mùa đông, đã có một lần, bà ấy nhận ra tôi. Chỉ là vô tình thôi. Vô tình cơn gió chiều đông ghé đến lâu đài, thổi bay chiếc ô trên tay bà ấy. Vô tình bà ấy quay về phía sau...vô tình...bà ấy nhìn thấy tôi.

Tôi luôn ở phía sau bà ấy và chỉ cần bà ấy đừng cứ mãi trông đợi ở phía trước...bà ấy sẽ nhìn thấy tôi. Nhưng tất cả chỉ là vô tình.

Lần đó, tôi đã thấy bà ấy khóc. Chỉ trong khoảng khắc thôi, chỉ vài giây thôi và tôi không chắc nhưng...có lẽ vậy.

Rất ngắn ngủi.

Chỉ vài giây...

Chỉ trong khoảng khắc, buổi chiều đông ngày ấy đã trở thành nỗi ám ảnh trong tôi mãi mãi.

Cuộc đời có thể rất dài, trong đời có thể gặp rất nhiều người, có những người ở bên nhau rất lâu...nhưng cái tạo thành tình ảm chỉ nằm trong khoảng khắc.

Và tôi, không biết từ nào khi trãi qua một mùa đông, tôi lại muốn được sống thêm một mùa đông nữa.

Người ta sống vì muốn chạm vào những điều vĩnh viễn, nhưng chỉ trong khoảng khắc mà sống chết vì một người.

Lãnh chúa đi suốt một đời chỉ muốn tạo dựng một đất nước.

Người phụ nữ  ấy đi suốt một đời, chỉ trông chờ về con đường ngập tràn tuyết trắng...

Tôi đi suốt một đời, chỉ mong được nhìn thấy người phụ nữ ấy...

Bà ấy là phu nhân của lãnh chúa !