Tôi đã được bán đến lâu đài lãnh chúa với một đồng vàng.
Không nhiều nhưng đủ cho cả gia đình tôi với mấy đứa em nheo nhóc được sống. Tôi đã từng nghĩ là không xứng đáng. Phải! Vì một đồng vàng mà tôi có thể chết trên tay vị lãnh chúa tàn bạo của vùng đất này bất cứ lúc nào. Cái sự sống cao cả, thiêng liêng của mười mấy năm vật lộn với cái chết chỉ đổi được một đồng vàng, có ai nghĩ là xứng đáng bao giờ chưa?
Nhưng trong cái hoàn cảnh này có lẽ đối với gia đình một đồng vàng còn đáng giá hơn cả tôi và vì thế mà họ đổi tôi lấy một đồng vàng để được sống.
Nhưng đến tận bây giờ thì tôi đã có câu trả lời: tất cả là hoàn toàn xứng đáng.
Vào lâu đài lãnh chúa tôi không phải chết vì nạn đói, không phải chết vì những cuộc phiếm loạn, không phải chết vì dịch bệnh. Và những người đổi tôi lấy một đồng vàng đã gánh chịu tất thảy những điều đó. Họ đã chết và tôi chưa từng muốn biết họ chết như thế nào. Tôi không có quyền được ra khỏi lâu đài và không bao giờ được biết.
Thế cũng tốt!
…………………….
Khi được đưa vào lâu đài lãnh chúa, tôi cứ tưởng sẽ chịu rất nhiều khổ hình, thoạt như ai cũng bảo lãnh chúa rất thích đánh người và lấy nổi đau thể xác để làm vui, tất cả những người hầu đều đã chết hoặc bị thương nặng đến tàn phế vì những trận đòn như thế nhưng…tôi chưa từng nếm trãi tất cả những điều đó. Tôi được đối xử rất tốt, thậm chí họ còn dạy tôi cưỡi ngựa, bắn súng, học kiếm thuật. Tôi cùng những đứa trẻ trạc 16 tuổi đều được đối xử như vậy. Thoạt đầu, tôi nghĩ họ huấn luyện chúng tôi tham gia quân đội, liều mạng vì lãnh địa…Nếu được chết trên chiến trường cũng không có gì là không xứng đáng. Tôi được bán và nếu có chết cũng là cái giá phải trả.
Không có gì là không xứng đáng!
Được đưa vào lâu đài khoảng ba tháng thì lãnh chúa mở tiệc ăn mừng vì đứa con trai nối dõi được hạ sinh. Đó sẽ là người tiếp tục cai trị vùng đất trù phú này với tất cả sự giàu có và quyền lực mà lãnh chúa tạo dựng trên máu và nước mắt của vạn người. Vị chúa mới của lãnh địa sẽ tiếp tục con đường mà lãnh chúa đã đi, đạp lên vạn người nữa để sống sót…dù rằng bây giờ đó chỉ là một đứa trẻ mới sinh.
Vị chúa trẻ đã được sinh ra vào một ngày trăng tròn rực rỡ, ít người biết rằng trăng tròn luôn bị mây đen phủ quanh và che lấp đi ngay trong khoảng khắc. Phải, ánh sáng rất mỏng manh và cuộc đời đầy biến động.
Chỉ khi vị chúa trẻ được sinh ra, tôi mới biết vì sao chúng tôi được huấn luyện và ưu ái như vậy.
Chúng tôi được huấn luyện để bảo vệ vị chúa trẻ đó và chỉ một trong số chúng tôi mà thôi. Lãnh chúa ban lệnh tuyển duyệt và chúng tôi phải giết hại lẫn nhau để được chọn. Tôi từng nghĩ như vậy là vô nghĩa, giết người khác để được chết vì một người khác là hoàn toàn vô nghĩa.
Nhưng thế giới này, nói cho cùng, đều sinh tồn như vậy.
Và chúng tôi lao vào giết hại lẫn nhau, tất cả những tình cảm gắn bó đều bị tước đi trên lưỡi gươm không khoan nhượng. Chúng tôi muốn được sống dù sống theo cách nào cũng là sống và dù chết theo cách nào cũng là vì muốn được sống. Kẻ mạnh luôn luôn có quyền chọn lựa và kẻ yếu hơn buộc phải chết. Luôn luôn như vậy.
Khi lưỡi gươm của tôi chạm vào cổ người duy nhất còn sót lại, kẻ ấy đã cầu xin tôi tha cho. Trong giây phút ấy, tôi lưỡng lự. Ánh mắt hắn tha thiết, tôi có thể nhìn thấy cả bầu trời, cả những ước mơ chưa thực hiện được qua đôi mắt ấy. Tôi có thể tha cho hắn, để hắn có thể thực hiện ước mơ của mình, tôi sẽ trở thành Chúa trong mắt hắn và hắn có lẽ sau đó sẽ vì tôi mà hy sinh tính mạng.
Nhưng tôi đã giết hắn. Không phải cho bản thân tôi, vì nếu chỉ là một kẻ yếu đuối hắn sẽ không thể tồn tại trong lâu đài này. Và tôi nếu cũng vì lòng nhân từ mà trở nên yếu đuối, tôi cũng sẽ không thể tồn tại. Với tôi giẫm đạp lên người khác là vô nghĩa nhưng vốn dĩ tôi không được chọn con đường cho mình, nếu đã giết người thì tôi nên tiếp tục bước đi trên con đường này, xem nó sẽ còn vô nghĩa đến đâu.
Tôi là kẻ mạnh cho đến thời điểm này!
………………………………….
Ngay buổi tối ngày hôm ấy, lãnh chúa đã cho triệu tôi vào lâu đài. Tôi khoác trên mình bộ quân phục và hiên ngang bước vào từ cổng chính. Hai hàng binh sĩ ở hai bên chánh điện, cúi đầu chào, tất cả im lặng đến đáng sợ. Thảm đỏ được trãi dài cho đến ngai vàng của lãnh chúa. Lãnh chúa nhìn thấy tôi, ông ta cười giễu cợt. Tôi không hiểu vì sao ông ta lại cười theo cách ấy? Có lẽ ông ta cười không hiểu vì sao mà một tên thường dân nghèo đói được đổi bằng một đồng vàng lại là kẻ sống sót? Hay ông ta đắc thắng cho rằng ông ta đã khống chế tất cả những con người tồn tại trong lãnh địa của mình và người phục cho ông ta phải là những kẻ mạnh vì ông ta mới chính là kẻ mạnh nhất? Hoặc có lẽ cả hai!
Ông ta nhìn tôi khá lâu, có chút lo ngại nhưng cuối cùng ông ta cho người hầu mang vị chúa trẻ vào. Ông ta chỉ vào đứa trẻ và nói nhiệm vụ của tôi kể từ giây phút này cho đến hết đời là bảo vệ đứa trẻ ấy thoát khỏi hiểm nguy, tai ươm và phải giết chết hết tất cả những kẻ ngán đường nó…kể cả ông ta…đương nhiên khi nói câu đó, ông ta biết tôi không có đủ khả năng để làm việc ấy.
Tôi có cảm giác, ngoài trừ huyết thống ra giữa ông ta và đứa trẻ chẳng có chút lien hệ gì, không tình cảm, không trân quý…tất cả không. Với một kẻ mạnh, ông ta thừa biết những người xung quanh ông ta, dù ông ta có yêu thương hay không thì đều là những mối nguy ngại, đứa trẻ đó – con ông ta, ngày nào đó cũng sẽ trục phế ông ta…chỉ là sớm hay muộn. Và tôi nhớ không lầm, trong suốt khoảng thời gian vị chúa trẻ sinh ra và lớn lên, ông ta chưa từng chạm vào nó.
Trên con đường chinh phục sức mạnh, trái tim chỉ là thứ bị vứt bỏ bên đường.
Tôi nhìn đứa trẻ, người mà mình sẽ phải tận tuỵ phục vụ dù muốn hay không, đứa trẻ có mái tóc xoăn vàng óng, khuôn mặt tuấn tú như thiên thần ấy tương lai đã định sẵn sẽ trở thành một ác quỷ…không phải là thiên thần…mãi mãi không. Chính lúc nó được sinh ra đã tước đi mạng sống của quá nhiều người, nó không biết nhưng mọi người biết, ông ta biết và tôi biết.
Đứa trẻ trở mình thức giấc, đôi mắt xanh ngọc bích tràn ngập bóng tối!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét