Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Fiction: Chúa của Chúa / chap 3: Mua` đông lại về

P/S: Để không khỏi ngỡ ngàng vì cách gọi trong chap này: Từ "bà" chỉ người phụ nữ trong chap là cách gọi kính trọng của nv "tôi" đối với những quý tộc -người có thân phận cao quý và k hề ám chỉ về tuổi tác (già , trẻ chẳng hạn ^^).
Chap 3: Mùa đông lại về

Sau cái chết của thằng nhóc mà vị chúa trẻ vô tình gặp dịu lắng xuống, thời gian lại lặng lẽ trôi qua, ít có biến động xảy ra.

Không! Nói đúng hơn thì phiếm loạn vẫn nổ ra khắp mọi nơi trên vùng đất này nhưng trong lãnh địa vẫn binh yên vô sự.

Lãnh chúa đã liên minh với các lãnh chúa khác chống đối mọi mệnh lệnh của nhà vua, xua quân đến các vùng đất khác gây chiến. Sau những nổ lực thoả hiệp từ phía hoàng gia bất thành, nhà vua rất tức giận, tuyên bố bắt giữ và dùng mọi cách để đàn áp những kẻ nổi loạn. Đương nhiên, lãnh địa này nằm trong khu vực nguy hiếm nhất.

Nhưng bằng cách nào đó, lãnh chúa luôn bảo vệ nó trước mọi biến cố.

Lãnh chúa dù là một kẻ độc ác đến rợn người nhưng không ai phủ nhận ông ta là một chiến lược gia có tài: Qủa cảm, có tầm nhìn rộng và biết dụng binh tốt trong mọi hoàn cảnh. Thử tưởng tượng mà xem khi quân số của ta chỉ bằng 1/5 của địch làm cách nào để thoát khỏi vòng vây? Làm thế nào để sống sót? Vậy mà ông ta đã thắng. Đó chỉ là một trong những chiến tích vẻ vang của ông ta. Không phải toàn bộ. Có lẽ vì được tôi rèn trong hoàn cảnh khắc nghiệt của chiến tranh và lòng tham mà ông ta trở nên tàn bạo. Trong lịch sử những vị chúa tồn tại lâu dài nhất trên ngai vàng luôn là những người tàn bạo nhất còn số nằm ngoài trường hợp ấy…đa số đều bị giết.

Giết và bị giết? Hai khái niệm này ngay từ khi nghĩ đến cũng biết nằm ở hai thái cực tách biệt rạch ròi.

Ông ta cũng không phải ngoại lệ. Đội quân do ông ta huấn luyện luôn là đội quân mạnh nhất, hằng năm luôn có vô số kẻ tình nguyện gia nhập, một phần vì cái ăn, một phần vì kính ngưỡng một vị tướng như ông ấy.

Tôi đã có lần tận mắt chứng kiến cảnh duyệt binh khi đi cùng vị chúa trẻ đến doanh trại được xây dựng phía sau lâu đài. Doanh trại rất kiên cố, nó hoành tráng gấp ngàn lần lâu đài hoặc hơn thế nữa. Sau những cuộc tranh chiếm phương xa, khi trở về lãnh địa, ông ta luôn giam mình trong doanh trại…luôn luôn. Trong đầu ông ta từng giây từng phút luôn đầy ắp những mưu toan, giành cả cuộc đời với những năm ngắn ngủi của một kiếp sống chưa hẳn là đủ, thế nên ông ta không bao giờ cho bản thân…ngừng nghỉ.

Ông ta không mệt mỏi.

Ông ta đầy tham vọng.

Mọi chuyện trong lâu đài và lãnh địa luôn được giao phó cho những người ông ta tín nhiệm. Những người đó có thể giết hay bắt bất kì ai, được phép làm mọi thứ trong quyền hạn của họ nhưng phải đảm bảo khi ông ta trở về, mọi thứ đều “yên ổn”. “Yên ổn theo bất kì nghĩa nào cũng không phải vấn đề, ông ta không lo lắng bởi xung quanh ông ta đầy rẫy những người tài giỏi.

Nhưng tôi không hiểu với một người bận rộn như ông ta, không hề có mặt trong lâu đài quá ba ngày và những lần trở về rất ít ỏi, vậy mà ông ta luôn biết những sự việc diễn ra xung quanh con trai mình, dù rất nhỏ nhặt.

Ngoài đứa con trai ra…mọi sự sống xung quanh ông ta đều trở nên mờ nhạt. Những “vật thể sống” luân chuyển xung quanh ông ta cũng dần trở thành tàn tạ.

Những con người sống ở đây rất an phận. Họ biết vị trí của mình ở đâu và bổn phận của mình thế nào, họ làm tốt những việc mà họ được giao, họ không xen vào bất cứ một chuyện nào khác không phải của mình.

Bị mắng, họ im lặng.

Bị đánh, họ im lặng.

Bị giết, họ cũng im lặng.

Hàng ngày, họ luôn đi đến một nơi duy nhất, một con đường duy nhất.




Và thời gian là thứ bị con người lãng quên. Những người ở đây chỉ biết đến mùa động, khi những bong tuyết bắt đầu phủ trắng khắp vùng và cái lạnh se sắt luồng qua phổi, họ mới biết “một năm vừa trôi qua” .Nhưng rất ít trong số đó nhớ được mình đã trãi qua bao nhiêu mùa đông. Họ còn không biết ngày mai mình có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời hay không, huống chi để tâm đến việc đã tồn tại trong bao lâu.

Còn tôi, mùa đông luôn khiến tôi mong đợi. Dù rằng tôi sẽ trãi qua vài đợt cảm cúm, dù rằng tôi luôn có những buổi tuyển duyệt gắt gao vào đầu đông, dù rằng tôi sẽ thấy nhiều xác chết: những cái xác chết vì lạnh, vì đói…và dù rằng tôi còn rất nhiều lí do để ghét mùa đông…nhưng…tôi luôn mong chờ nó từ khi vào lâu đài…từ khi nhìn thấy người phụ nữ ấy.

……………………………………….

Khi chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, tôi đã bị ám ảnh bởi tà áo đỏ trên nền tuyết trắng. Một màu đỏ nhức mắt, lạc loài, không thể hoà nhập cũng không thể sẻ chia. Và người phụ nữ sở hũu nó vô hình bị cô lập vĩnh viễn với không gian, với những thứ hữu hình và vô hình.

Người phụ nữ ấy có mái tóc vàng óng và đôi tay thanh mảnh, đó là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp trước đây và cho đến tận về sau. Người phụ ấy hơn tôi rất nhiều tuổi nhưng dường như thời gian cũng không để tâm đến việc tước đi vẻ thanh xuân của bà.  Bà ấy không giống những người ở đây, bà ấy thuần khiết, bà ấy không bị ràng buộc bởi bất kì điều gì với lâu đài và vì thế mà bà ấy mong manh lạ lùng. Cứ như tuyết, có thể tan đi bất cứ lúc nào, không thể giữ được, không thể nắm bắt được. 

Cứ mỗi khi đông về, bà ấy lại khoác lên mình bộ áo đỏ và đứng đợi ở trước cổng lâu đài. Rất lâu…bà ấy đã đợi rất lâu dù chẳng có ai trở về. Chiếc ô che ngang đầu phủ đầy tuyết, đôi tay được bọc trong chiếc găng làm bằng da thú đôi lần khẽ run lên…nhưng…bà ấy vẫn đợi. Phía sau cánh cổng sắt vô tri, trên con đường trắng xoá tuyết, ai sẽ đến chứ?

Và tôi-một kẻ ngốc, luôn giấu mình ở một góc khuất trong lâu đài…dõi theo bà ấy. Vượt qua tất cả mọi xô bồ, khắc nghiệt của cuộc sống, tôi bình yên…vì lại được trông thấy người phụ nữa ấy.

Qua rất nhiều mùa đông, đã có một lần, bà ấy nhận ra tôi. Chỉ là vô tình thôi. Vô tình cơn gió chiều đông ghé đến lâu đài, thổi bay chiếc ô trên tay bà ấy. Vô tình bà ấy quay về phía sau...vô tình...bà ấy nhìn thấy tôi.

Tôi luôn ở phía sau bà ấy và chỉ cần bà ấy đừng cứ mãi trông đợi ở phía trước...bà ấy sẽ nhìn thấy tôi. Nhưng tất cả chỉ là vô tình.

Lần đó, tôi đã thấy bà ấy khóc. Chỉ trong khoảng khắc thôi, chỉ vài giây thôi và tôi không chắc nhưng...có lẽ vậy.

Rất ngắn ngủi.

Chỉ vài giây...

Chỉ trong khoảng khắc, buổi chiều đông ngày ấy đã trở thành nỗi ám ảnh trong tôi mãi mãi.

Cuộc đời có thể rất dài, trong đời có thể gặp rất nhiều người, có những người ở bên nhau rất lâu...nhưng cái tạo thành tình ảm chỉ nằm trong khoảng khắc.

Và tôi, không biết từ nào khi trãi qua một mùa đông, tôi lại muốn được sống thêm một mùa đông nữa.

Người ta sống vì muốn chạm vào những điều vĩnh viễn, nhưng chỉ trong khoảng khắc mà sống chết vì một người.

Lãnh chúa đi suốt một đời chỉ muốn tạo dựng một đất nước.

Người phụ nữ  ấy đi suốt một đời, chỉ trông chờ về con đường ngập tràn tuyết trắng...

Tôi đi suốt một đời, chỉ mong được nhìn thấy người phụ nữ ấy...

Bà ấy là phu nhân của lãnh chúa !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét