Chap 4 : Hoa tuyết
Người ta bảo rằng có một loài hoa chỉ nở vào đêm đông, khi nÓ bung cánh xinh đẹp cũng là lúc vạn vật chìm vào giấc ngủ...nó luôn mong một ngày được nhìn thấy ánh Mặt Trời...dù chỉ trong những giây phút ngắn ngủi ...nó đã từng mơ...
...........................
Người phụ nữ ấy trước đây là công chúa nước Áo, là nàng công chúa xinh đẹp nhất Trung Âu lúc bấy giờ. Cô công chúa được gã cho lãnh chúa như một con tin giá trị, nhằm hàn gắn vết thương chiến tranh sau nhiều năm giữa nước Áo với lãnh địa khi mà cuộc chiến dần đi vào bế tắc và sức mạnh của lãnh địa ngày càng làm cho quân Áo khiếp sợ.
Quân sĩ khiếp sợ một vị chúa trẻ 18 tuổi, vung gươm giết người với đôi mắt trống rỗng.
Cuộc « trao đổi » được tiến hành khi mà bão tuyết vẫn không ngừng gào thét và bóp chết sự sống bên ngoài. Hoà bình được lập lại, căng thẳng không còn bao trùm lên vùng đất này thay vào đó là một lễ cưới hoành tránh...một lễ cưới đã diễn ra ngay giữa mùa đông khắc nghiệt...Một mùa đông mà mọi người đều mong chờ...
Và rồi nàng công chúa đã bị giam cầm trong toà lâu đài tráng lệ...mãi mãi. Nàng không được phép rời khỏi lâu đài...nàng như cánh chim bé nhỏ suốt đời bị nhốt trong chiếc lồng thép vàng...suốt đời... để tuổi xuân cũng trôi đi như một cơn gió nhẹ thoảng qua mặt đất...không đủ cuốn đi những cánh hoa rơi huống chi mong mỏi những điều lớn lao...Cánh chim ấy, cơn gió ấy quá yếu ớt mà tự do là một điều không tưởng...
Nàng công chúa đã hy sinh để cho vạn người được sống...
...........................................................
Mọi người luôn nói như vậy khi kể về bà ấy. Còn lãnh chúa ? Ông ta không có cảm xúc... họ chỉ hình dung về ông ta với một đôi mắt trống rỗng...tất cả...toàn bộ và tất cả về ông ta... đôi mắt ấy không thể tồn tại tình yêu...không thể và cũng không bao giờ có thể... ?
Tất cả những gì tôi được nghe chỉ có như vậy, tôi cũng đã từng tin là như vậy, tôi chỉ quên mất rằng : tình cảm luôn nằm ngoài khả năng cảm nhận được, nắm bắt được của con người.
Tôi nhớ lần đầu nhìn thấy bà ấy là lúc lãnh chúa rời lâu đài dẫn quân đến phía Bắc, chuẩn bị cho một trận đánh phủ đầu vào mùa đông, bởi vì vào mùa đông lực lượng cả hai bên suy yếu và hầu hết đều tin sẽ chẳng có ai ngu ngốc tấn công vào lúc đấy...nhưng...họ không biết là chỉ cần mạnh hơn thì sẽ thắng, họ không biết là lãnh chúa không hề định nghĩa được « giới hạn »...
Khi đoàn quân khuất hẳn, tuyết cũng bắt đầu rơi, những bông tuyết đầu đông bay tản mác trong không trung...rơi xuống lớp lá vàng cuối thu hanh hao...một màu trắng tinh khiết nhạt nhoà.
Không ai nhận ra, người phụ nữ với bộ trang phục màu đỏ đã đứng trước cổng lâu đài rất lâu. Cho đến khi tiếng vo' ngựa chìm vào sự tĩnh lặng mênh mông của không gian, cánh cổng sắt hoen gỉ, vô tri dần dần khép lại, bà ấy đã đóng nó lại...
Không ai nhận ra : Người phụ nữ đó tự giam cầm chính mình...
Ngày ấy đối với tôi là một nổi ám ảnh dai dẳng và đau đến nhói lòng.
.........................................
Tôi chưa từng có một giấc mơ trọn vẹn....chưa từng...
Nhưng tôi vẫn muốn thử một lần được mơ...
Mơ ước chẳng có gì là sai...nhưng...tôi lại sai ngay từ đầu : khi để người phụ nữ ấy bước vào giấc mơ của mình...
Người phụ nữ ấy như những bông tuyết mùa đông buốt rét ngay từ đầu đã là một màu trắng nhập nhoà...dù vậy, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc. ...tôi đã vì giấc mơ không rõ hình hài và không có màu sắc ấy mà tồn tại...
Tôi biết:
Tôi sẽ không bao giờ có một giấc mơ trọn vẹn…
..............................................
Loài hoa ấy chỉ mong một ngày được nhìn thấy ánh Mặt Trời và nó đã đánh đổi số phận của mình vì mong ước đó. Cuối cùng, Thượng Đế đã cho loài hoa ấy được gặp Mặt Trời, đó chỉ là những giây phút ngắn ngủi vào buổi sớm hừng đông.
Loài hoa ấy đã cười để cuối cùng tan thành những giọt nước ướt đẫm nền tuyết…
Loài hoa ấy đã cười vì lần đầu trong đời, tim nó thôi giá lạnh…
……………………………...
« Loài hoa ấy vì sao mà chấp nhận cái chết ? Không ai biết được và cũng không tưởng tượng ra được...loài hoa ấy đã yêu Mặt Trời...Ngốc nghếch phải không ? Vạn vật sống bởi nhiều lí do mà chết cũng bởi quá nhiều lí do nhưng đôi khi lại chẳng có lí do gì. Loài hoa ấy đã chết vì Mặt Trời mà có khi Mặt Trời chẳng biết đến sự tồn tại của nó....nhưng tình yêu là thật...vĩnh viễn... »
Đó là lần đầu tiên bà ấy nói với tôi về loài hoa chỉ có trong truyền thuyết...
Đó là lần đầu tiên suốt gần 10 năm bà ấy đến phòng của đứa trẻ, không phải bà ấy không yêu thương đứa trẻ. Bà ấy đã gửi thư, gửi quà hằng ngày cho nó...thường xuyên...mỗi ngày...chỉ có điều...quà luôn nằm trong một góc căn phòng...thư luôn lẫn lộn với những cuốn sách...chúng không hề được đụng đến...chúng chỉ là những vật vô tri...và bị lãng quên...
Vì bà ấy không hề đến thăm nó...bà ấy không được phép đến thăm nó...bà ấy không muốn đến thăm nó ?
Thư và quà chỉ là những vật vô tri, dù cho người gửi có đặt vào đấy bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu trân trọng...dù có đặt vào đấy cả trái tim...chúng cũng chỉ là những vật vô tri...mãi mãi...
Đó là lần đầu tiên, bà ấy đến thăm đứa trẻ...
Đó là lần đầu tiên, tôi được gần bà ấy đến thế !
Đó là lần đầu tiên, tôi nhận ra một điều, trong đôi mắt sầu não ấy là cả một niềm tin mãnh liệt dù đã nhuốm đầy mệt mỏi.
« Vĩnh viễn » -Thứ gì là vĩnh viễn trong câu nói của bà ? Sự chờ đợi mòn mỏi không có bờ bến, đầy tuyệt vọng là vĩnh viễn ? Hay thứ tình yêu không hy vọng là vĩnh viễn ? Vì sao bà lại đặt niềm tin của mình vào một loài hoa chỉ có trong truyền thuyết và cái kết đau buồn chỉ là những điều được thêu dệt nên ? Hay niềm tin mãnh liệt ấy cũng chỉ là thứ mong manh, dễ vỡ ngay cả khi chưa hề chạm tay tới ? Hay bà chỉ nghĩ về hạnh phúc như một giấc mơ không bao giờ thành hình ? Hay là tất cả ? Có lẽ là tất cả.
Tất cả và toàn bộ.
« Ngày xưa, đã có một cậu thiếu niên đứng giữa trời đông, dõi mắt theo những bông tuyết và nói về loài hoa ấy, giọng nói đều đều, không âm vực... không cảm xúc... » -Bà ấy nói khi rời khỏi phòng đứa trẻ « Người thiếu niên ấy đã nói trong mênh mông tuyết trắng, nói về những thứ không hề tồn tại. Người thiếu niên ấy ngay cả trong cô độc cũng không dám tin về những điều hiện hữu...vì anh ta sợ những điều có thực lúc nào đó sẽ đánh gục anh ta...sự thực vốn rất tàn nhẫn...anh ta sợ mình bị tổn thương...và vô hình anh ta lại làm tổn thương người khác. Lúc đấy như một kẻ háo thắng, ta muốn được chở che cho con người ấy, muốn lấp đầy khoảng trống trong tim anh ta, muốn anh ta biết rằng những thứ không thực chỉ là giả. Phải, ta đã từng nghĩ như vậy. Rồi ta trở thành vợ anh ta dù tình yêu không hề tồn tại... » - Bà ấy ngừng lại hồi lâu, hàng mi khép hờ và vành môi run lên, nửa như muốn cười, nửa như muốn khóc « Rồi ta cảm thấy bất lực, trên con đường anh ta đi và những điều anh ta muốn đạt đến không hề có ta ở đó...không hề...chưa từng...nhưng ta biết, mình đã yêu con người ấy. Ta đã yêu con người không có tình cảm, không biết rung động nhiều hơn những gì ta tưởng... »
« Vĩnh viễn » - tôi cười thầm.
« Ta đã mong chỉ trong những giây ngắn ngủi anh ta hãy quay nhìn về phía sau. Ta luôn ở phía sau anh ta, ta luôn mong chờ anh ta...Nhưng không thể...Cuối cùng, khi tình cảm và hy vọng bị lấy mất, điều duy nhất có thể làm là tin vào những thứ không thực... »
Thế giới này tồn tại những cuộc rượt đuổi bất tận. Rượt đuổi tham vọng, rượt đuổi ảo ảnh, rượt đuổi hạnh phúc ? Kết cục, chẳng mất gì và chẳng được gì ! Đến tận cùng, chỉ là sự mỏi mệt và chát đắng dù không hề hối tiếc.
Tình cảm luôn nằm ngoài giới hạn của con người...vĩnh viễn !
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, thư và quà sẽ không được gửi nữa. Thư và quà sẽ không bao giờ được gửi tới nữa.
................................................
Ngày hôm sau, tuyết bắt đầu rơi, rơi trên nỗi đau, rơi trên thân xác bé nhỏ của người phụ nữ ấy. Bà ấy đã chết, máu từ miệng ứa ra, nhuốm đầy trên ngực áo, đôi môi tái nhạt vì lạnh nhưng bà ấy đã cười.
Loài hoa ấy đã cười để cuối cùng tan thành nước ướt đẫm nền tuyết
Bà ấy đã chết trước cổng lâu đài, ranh giới giữa sự tự do và tù túng. Bà ấy luôn ở phía trong lâu đài dù rằng cái biên giới mong manh kia luôn ở gần bà ấy hơn bao giờ hết. Bà ấy vẫn chờ lãnh chúa nhưng ông ta không về. Ông ta đã không về. Ông ta đã bỏ mặc bà. Người phụ nữ ấy đã không khóc cho một điều đã biết trước, đã đoán được, đã từng chờ đợi. Nước mắt vốn đã vô nghĩa từ lâu, tâm hồn đã chai sạn từ lâu, hy vọng đã vỡ nát từ lâu. Bà ấy có gì, còn gì mà luyến tiếc và bà ấy đã chết.
Bà ấy đã hát cho đến hơi thở cuối cùng, Hát cho số phận của mình, hát cho loài hoa tuyết không hề tồn tại, hát cho lãnh chúa, hát cho hạnh phúc của đời mình. Bà đã hát, hát trong cơn đau giằng xét của thuốc độc và đốt nóng thân xác từ bên trong. Tất cả đã tàn rụi cả rồi nhưng cái « vĩnh viễn » trong câu nói của bà vẫn hiện hữu, vẫn bất diệt. Vĩnh viễn chờ đợi...Vĩnh viễn yêu thương...
Loài hoa ấy đã cười vì lần đầu trong đời tim nó thôi giá lạnh...
Phải chăng định mệnh của bà còn đau đớn hơn cả loài hoa ấy, đến chết cái bà mong muốn cũng chỉ là những ước mơ không thành hiện thực...Loài hoa ấy là giả, truyền thuyết về nó là giả còn bà là thật, câu chuyện về bà là thật nhưng loài hoa ấy lại được ưu ái hơn cả bà chỉ có một điểm chung duy nhất là cả hai điều chết cho tình yêu của mình... đó là vĩnh viễn...
Tà áo đỏ đã không còn trở nên lạc loài và nhức mắt nữa, nó đã bi tuyết lấp đầy, đã bị chôn vùi...
........................................................
« Mặt trời là gì ? »
Sau khi giành chiến thắng trong một cuộc chiến, lãnh chúa đã trở về lâu đài, ông đứng trước cổng lâu đài và hỏi « Mặt Trời là gì ? ».
Tôi đã nghĩ ông ta đang nói về loài hoa không có thật ấy...
« Ngày xưa, nàng ấy đã nói muốn chạm tay vào Mặt Trời. Nhưng đó là thứ ta không thể có được. Rồi ta nghĩ nàng ấy muốn làm nữ hoàng một đất nước như Mặt Trời đứng trên vạn người... » -Rồi ông ta cười « Ta vẫn đi tìm Mặt Trời cho nàng ấy đấy thôi ? »
Tôi chỉ biết cúi đầu, im lặng.
Trong khoảng khắc, tôi ngỡ ngàng trước câu nói đó.
« Ngươi đã biết quá nhiều. Vậy ta có nên giết ngươi không ? »
Vẫn với đôi mắt trống rỗng, ông ta bỏ đi.
......................................
Ngày ấy, gió đông không gửi tiếng hát của phu nhân đến với lãnh chúa về ý nghĩa thật sự của Mặt Trời chỉ giản đơn là hạnh phúc thôi sao ?
Vì hạnh phúc mà chết đó không phải là điều đáng tiếc, chỉ đáng tiếc khi hạnh phúc nằm trong một giấc mơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét