Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

Gửi mẹ...

Mẹ à, có lẽ đây là lần đầu con viết về mẹ...lần đầu tiên con viết...bởi vì...con không có thói quen viết về những người hay những điều làm con đau! 

Có lẽ mẹ sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu...vì...có lẽ với mẹ con luôn là đứa gây ra nhiều phiền phức và bướng nhất trong nhà...
Người ta thường bảo cha mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc cho con cái mỗi khi vấp ngã, con cũng từng tin như vậy nhưng rồi dần dần con hiểu ra chỉ có bản thân con mới là chỗ dựa vững chắc cho chính con tồn tại...có lẽ mẹ không biết, mẹ luôn là vách đá cheo leo nơi mà con không thể cũng như không bao giờ tựa vào...Mẹ luôn áp đặt cho con, mẹ luôn tạo ra vô khối áp lực mà bản thân con quá yếu ớt để gánh lấy tất cả, mẹ biết mà, con không phải thần thánh, con cũng có lúc thất bại, con chạy để đạt đến cái đích mẹ mong muốn nhưng khi đạt được rồi con lại thấy hụt hẫng vô cùng vì con không biết là con làm vì bản thân hay vì mẹ? 

Mẹ kì vọng bao nhiêu về con thì bấy nhiêu "tội lỗi" mẹ cũng đổ hết cho con, sao vậy mẹ?

Có lẽ mẹ không biết là bản thân con rất nhạy cảm nhưng mẹ đủ hiểu con khôn ngoan để không bao giờ cho mẹ thấy rằng con đau như thế nào. Cứ mỗi câu mẹ nói ra, cứ mỗi câu mẹ trách mắng nhưng miệng vẫn nở nụ cười như dao cắt vào tay con, đó là nỗi đau thể xác nhưng càng lúc nó càng nặng thêm, đến nỗi con không thấy đau nữa, đến nỗi con xem như mẹ vô hình trước mặt con, đến nỗi mẹ mắng con mà con cứ tưởng là giai điệu bài hát nào mà con từng nghe, nó không còn là dao cắt vào tay nữa mà đã thành dao cắt vào tim...mẹ không biết, đúng không? Sao mẹ có thể phân biệt được dao cắt vào tay hay vào tim sẽ đau hơn? 

Con biết suy nghĩ này là không đúng và hoàn toàn sai lầm nhưng nếu con được sinh ra một lần nữa, con cũng sẽ hận mẹ...mẹ biết đúng không?

Con nhận ra giữa con và mẹ đã hình thành một bức tường phân chia ranh giới rạch rọi, mà hễ ai xâm phạm đến cái ranh giới đó đều phải trả giá...sao mà việc vun đắp tình cảm lại khó thể hả mẹ? 

Con tự nhận con không phải đứa trẻ ngoan đi thưa về trình, con cũng không thường gọi mẹ, cũng không thường nhìn mẹ, cũng không thường nói về mẹ, cũng không thường quan tâm đến mẹ, cũng không thường lắng nghe mẹ nói gì...đúng là con không ngoan, con không tốt trước...nhưng...mẹ có bao giờ tự hỏi vì sao mà con trở nên như thế...con không biết nhìn mẹ để nói gì, con không biết gọi mẹ để làm gì, mẹ sẽ giúp gì cho con đây?...và con không biết những lời mẹ nói là thật hay chỉ là nói dối, con cũng không biết con tin mẹ được bao nhiêu để mà lắng nghe, để mà hiểu...

Người ta bảo hai mẹ con nếu không hợp tuổi sẽ khắc nhau, sẽ ghét nhau, con và mẹ không phải không hợp tuổi, cũng không thể ghét nhau và con biết rõ hơn ai hết mẹ vì con mà khóc cũng không ít lần, con biết là mẹ thương con, con cũng biết là con cũng thương mẹ...chỉ có điều...con và mẹ là hai thế giới, hai thế giới không thể hoà nhập được nhất là khi lòng người không muốn và cũng không có khả năng để vun đắp thêm tình cảm...

Con sắp phải thi đại học, mẹ lo đủ điều nhưng mẹ chỉ lo đến việc khi con đậu sẽ ở đâu, sống ra sao...mà mẹ không nghĩ...nếu con không đậu sẽ thế nào...con là người rất cứng rắn và có đủ nghị lực...con đã nghĩ nếu con không đậu, không thể ra khỏi ngôi nhà này thì con cũng không muốn sống để nhìn thấy mẹ làm gì? Có lẽ là con bi quan quá rồi phải không mẹ...con cũng từng nghĩ xem nếu con mà chết mẹ sẽ thế nào...chắk mẹ sẽ khóc nhiều lắm...mẹ nên khóc đúng không mẹ...nhưng nếu ngược lại mẹ mà chết con sẽ không khóc đâu...thật đấy...nước mắt đâu phải thứ để phung phí kia chứ...

Con vẫn từng ao ước rằng mẹ con chúng ta có được một lần nói chuyện nghiêm chỉnh...nhưng đó chỉ từng đã mà thôi...bây giờ con chỉ mong không phải nghe thấy tiếng mẹ nữa...mẹ đừng nói điều gì với con nữa, mẹ ạ. Con biết là con sẽ không thể hiểu được đâu, con cũng không muốn dùng từ ngữ để mà biện bạch cho mình nữa...

Cuối cùng, con muốn nói với mẹ rằng, mẹ không có lỗi chỉ là con không đáng để được làm con của mẹ thôi...

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

Chim Kiwi- một clip vô cùng cảm động



Clip nói về loài chim Kiwi - một loài chim bé nhỏ không có cánh và rất nhút nhát chuyên sống về đêm, như clip trên nó ko biết bay và cố dựng ngược những cái cây ngang sườn núi để cảm giác được bay 1 lần trong đời...thật sự thì nó đang rơi...

Đôi khi để đạt được điều gì đó thì phải trả giá bằng tính mạng...

Nhưng chết vì hạnh phúc trong đời đó không phải điều đáng tiếc (câu này nghe quen quá =]]) và chim kiwi đã biến giấc mơ thành sự thật dù cái trả là quá đắt

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

Cô gái nhỏ và chiếc xích đu...




Chiếc xích đu lặng lẽ quay…
Không có ai cần nó…
Nó vẫn quay…
Quay xoay vần…
Nó chỉ là vật vô tri…có thể làm được những gì…?!

Nó - một chiếc xích đu cũ bị dây leo quấn chặt, bị bỏ lại trong khu vườn vắng…không một ai tìm đến… Nó vốn không có cảm xúc, không hiểu thế nào là buồn vui, đau khổ và việc bị lãng quên với nó chẳng có gì to tát, nó vẫn sẽ tồn tại mà không cần ai chú ý đến rồi khi mục rữa đi lại trở về với đất…nó chỉ là một vật vô tri…đơn giản như thế…

Rồi cô xuất hiện trong cuộc đời nó. Cô hiện ra trong một buổi sớm khi sương còn chưa tan trên vòm lá. Cô dùng bàn tay nhỏ bé của mìk miết nhẹ lên người nó, lau đi lớp bụi dày và nó nghe thấy tiếng cô cười khúc khích. Tiếng cười giòn tan trong gió may se lạnh…

Vì đó lần đầu tiên từ khi được tạo ra và có dáng vẻ, ai đó đã tìm thấy nó. Nó thấy có một sự thay đổi lớn lao nhưng vì nó không có cảm xúc nên nó không biết điều gì đã đổi thay…

Ngày hôm sau, cô đến. Lần này , cô thay sợi dây xích hoen gỉ của nó bằng một sơi dây thừng…và cô lại cười trước khi chạy vụt đi lúc trời hửng sáng…

Trên đoạn nối dây thừng là một nút thắt hình bướm rất xinh, nó trông thấy mình khác hẳn, tinh tươm hơn, sáng sủa hơn và đẹp đẽ hơn…nhưng vẫn với cái nhìn lạnh băng…

Ngày sau đó, cô vẫn lại đến nhưng là lúc mặt trời ngã bóng. Lần này, cô ôm một bó hồng trước ngực rồi vội vã đặt một cành hồng lên ghế ngồi…ngắm nhìn một lúc, cô đi mất…

Gío làm rơi cành hồng xuống đất…lần đầu nó muốn có đôi tay để được nhặt lên…

Cô không phải người thoáng qua cuộc đời nó trong tích tắc chỉ để tô điểm cuộc đời dài đằng đẵng nhạt nhẽo này bằng tiếng cười và những thứ màu sắc đẹp đẽ, cô đã lưu lại rất lâu và khiến nó có những hy vọng mơ hồ…Hy vọng gì nó chẳng rõ nữa…vì nó có cảm xúc gì đâu để nhận biết…

Nó chỉ nhớ có những hôm, cô đến và mang theo một quyển sách, cô ngồi lên ghế, thi thoảng gập sách lại và thẩn thờ nhìn lên trời, nó nghe cả tiếng thở dài nào xa xôi lắm…và luôn tự hỏi là cô đang vui hay buồn…

Vào ngày cuối cùng nó gặp cô, cô khóc. Cô ngồi bệch xuống đất rồi oà khóc như một đứa trẻ, mắt cô đỏ hoe. Hôm ấy cô đã ở lại với nó rất lâu, khi gió làm khô đi những giọt nước mắt, cô gục xuống ghế, thì thầm “Tôi không muốn rời xa nơi này…”…

Lần đầu tiên, nó ước mình có giọng nói để được an ủi cô….!

………….
Vậy là cô đã ra khỏi cuộc đời nó đơn giản như thế! Dù nó biết cô sẽ không đến nữa nhưng nó vẫn đợi cô, đợi cô trong mưa, trong nắng, đời cô từ ngày sang đêm, từ xuân sang đông…thời gian cứ trôi vô tình như thế mà cô vẫn không trở lại…

Có lẽ là cô đã trở lại nơi này nhưng đó là khi nó không còn tồn tại nữa…nó mục rữa đi và bị chôn vùi dưới lớp đất dày...Nó kết thúc cuộc đời mình với mong muốn được gặp lại cô...

Phải chăng nó cũng dần có những cảm xúc mơ hồ của con người... ? 

Dù có thể cô không hề giành bất cứ tình cảm nào cho nó - một vật vô tri bị lãng quên và chỉ xem nó là nơi cô tìm đến mỗi khi rãnh rỗi nhưng việc cô tìm thấy nó trong muôn vàn những vật thể khác đã là một điều đặc biệt ?

Phải chăng không cần ai nhìn nhận ta mà chỉ cần « tìm thấy » ta là đủ...trong vô số những sinh linh bé nhỏ này để được ai đó tìm thấy đâu phải điều dễ dàng...?

Thơ - Người này và người đó - Nguyễn Phong Việt

 Người ta bảo thơ Nguyễn Phong Việt chỉ là những câu văn xuôi dòng...nhưng...những câu văn xuôi dòng lại còn ám ảnh hơn những câu thơ xuôi dòng...



Khi ta không chọn người này và cũng không chọn luôn người đó
ta chọn người kia- người mà chưa bao giờ hiểu rõ
về cuộc đời ta...

*

Ta chọn một người không liên quan gì đến những đau đớn đã đi qua
ta chọn một người tin vào tình yêu của ta là duy nhất
ta chọn một người mà mỗi tiếng cười khi gặp ta đều thật sự hạnh phúc
ta chọn một người biết nhắc nhở ta luôn nhìn về phía trước
dù bão giông vẫn là người bạn đồng hành...

*

Khi lòng người đổi thay mới hiểu hết giá trị của mong manh
ta thật sự sợ hãi nếu phải nghe những câu nói:
- tại sao ngày đó chúng ta lại đến với nhau được nhỉ?
- tại sao ngày đó chúng ta không dừng lại dù chỉ một giây phút để tự hỏi?
- tại sao ngày đó chúng ta không ngăn lại yêu thương kia khi biết mình đang tập nói dối?
- tại sao ngày đó chúng ta cứ nghĩ tình yêu có thể làm thế giới thay đổi?
mà không hề biết rằng đó chỉ là những ngây ngô...

*

Ta chấp nhận trả giá nhưng làm ơn đừng bắt những người khác trả giá dùm ta
ta không chọn người này nên hãy để người này đừng ray rứt
đừng sống trong chịu đựng để bàn tay chết lạnh đi từng ngón
đừng thanh minh với cuộc đời rằng tình yêu đó bao dung là cần thiết
đừng mỉm cười khi lòng không muốn mỉm cười chút nào hết
có được không?

*

Một lần thôi ta nên (dối lòng) phủ định tất cả những ước mong
để người đó biết đợi chờ là vô nghĩa
để người đó tự học cách đứng lên dù trái tim đã tan vỡ
để biết nhận ra ta không phải là người duy nhất tốt với người đó
để thoa son mà bàn tay đừng run lên trong lặng lẽ
những nghiệt ngã của khóc thầm!

*

Ta chọn người kia là ta trân trọng một đời sống bình thường
sẻ chia những bình yên đầy háo hức
nếu lỡ có làm đau nhau thì biết cách tha thứ được
không cho phép ai chạm vào những tổn thương đã cạn khô nước mắt
cần phải khóc cho điều gì nữa đây?

*

Những lựa chọn trong cuộc đời luôn nghiêng về hướng đắng cay
ta đủ hiểu biết nhưng chẳng bao giờ chấp nhận
sao không uống cạn một ly nước rồi nhìn vào đáy ly để tìm một giọt nước
có thật sự dễ dàng không? 

*

Ta chọn người này vì không dám bắt đầu lại từ đầu
ta chọn người này vì sợ những bất trắc ở một cuộc đời mới
ta chọn người này vì mọi người chung quanh ta vẫn luôn mong đợi
những-người-sống-giùm-cuộc-đời-ta...

Tại sao ta chọn người này? điều giản đơn quá mà
có một người chờ ta sau một ngày mệt mỏi
có một người thấm ướt khăn và lau dùm đôi bàn tay dính bụi
có một người giặt phai một mùi hương trên áo mà không cần hỏi
mùi hương ấy đến từ đâu?

Ta không chọn người đó bởi không tin vào những gì bền lâu
những giấc mơ nửa đêm về sáng
thương một người cũng như đánh rơi một giọt nước mắt
quyền quyết định đã thuộc về những hạt cát
nơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia

Ta không chọn người đó vì muốn từ chối những gì thuộc về... ngày xưa
những tuyệt vọng khi yêu một người mà cam tâm lãng quên thế giới
làm điều gì cũng sợ người kia sẽ đau nhói
nhất là lúc cuộc đời đưa ta về qua những hẻm tối
vẫn luôn luôn nhìn thấy một vì sao!

Khi được quyền chọn lựa ta đâu biết mình đang hạnh phúc xiết bao
có cơ hội nhìn thấy nụ cười hơn nước mắt
ta cho phép ta buông tay nơi này và giữ chặt ở một nơi khác
miễn sao lòng mình đủ thanh thản
cho những lần đối mặt ở ngày sau

Không cần biết người này cũng chênh vênh ngay từ lúc gật đầu
nỗi mơ hồ của người đứng trong làn sương mù buổi sáng
chỉ muốn bước chân tiếp theo sẽ đi cùng một người thân thiết
đi và cố tin vào một tình yêu bất biến
không chút nghi ngờ lẫn nhau!

Không cần biết người đó sợ đến mức nào cảm giác ngồi trong đêm thâu
chẳng dám nằm xuống vì biết rằng không muốn đứng lên nữa
tại sao yêu một người mà không thể tựa vai vào người đó
yêu một người mà phải học cách đứng một mình trong chiều gió
nhìn hơi ấm cứ cạn dần đi...

Khi ta chọn người này và trả lại người đó về trong ý nghĩ hoài nghi...
(và nỗi hoài nghi như thế nào chắc có lẽ chỉ riêng mình ta biết!)

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

Memory - piano, violin, saxophone, Barbara Streisand

 Memory - Piano



Memory -Violin



Memory -Saxophone



Memory - Barbara Streisand



Lời dịch (Trans):

Đêm khuya vắng lặng
Không một âm thanh nào vọng từ lề đường
Chỉ có ánh trăng mất đi ký ức
Nàng đang mỉm cười trong cô đơn
Trong ánh đèn đêm, những chiếc lá lụi tàn rơi rụng quanh chân tôi
Và cơn gió bắt đầu lời than van
Ký ức - tất cả quạnh hiu trong ánh trăng đêm
Tôi có thể mơ về những ngày xưa yêu dấu

Và rồi cuộc đời đã rất tươi đẹp
Tôi nhớ lại khoảnh khắc lúc mình biết được niềm hạnh phúc là gì
Hãy để ký ức sống lại lần nữa
Mỗi ánh đèn đường như gióng lên một hồi chuông báo định mệnh
Một ai đó thầm thì và rồi một ánh đèn đường chớp tàn và sau đó sẽ là bình minh

Ánh dương - Tôi phải đợi cho đến khi mặt trời lên
Tôi cần phải nghĩ về một cuộc sống mới
Và tôi không cần phải nhận lấy
Khi bình minh đến đây đêm nay sẽ cũng là một kỷ niệm nữa
Và một ngày mới sẽ bắt đầu
Thiệu rụi tất cả những tàn tro của những ngày sương khói
Bằng cái chớm lạnh của buổi sớm mai

Một ánh đèn đường vụt tắt
Một đêm khác đã trôi qua
Một ngày khác đang lúc rạng đông
Chạm đến tôi - Cũng thật dễ lìa xa tôi
Cô đơn cùng ký ức về những ngày tươi đẹp của tôi dưới ánh mặt trời
Nếu như anh bên tôi, anh sẽ hiểu được niềm hạnh phúc thực sự
Hãy nhìn một ngày mới đã bắt đầu

Memory -Suara

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Sess và Rin - Một kết thúc Inu có hậu...?!

Tôi rất yêu Rin và Sess. Vì Sess mà tôi yêu Rin và vì Rin mà tôi yêu Sess. Tôi yêu họ vì tình cảm giữa họ, very beautiful, đẹp hơn tình yêu và chẳng từ ngữ nào miêu tả được rõ ràng.
Sess, Rin, Jaken, Ah-un là 1 nhóm hết sức dễ thương.
Khi chưa xem hết Anime Inyasha phần 1, tôi đã rất băn khoăn, băn khoăn về tương lai của Rin Sess. Bởi khi đứa bé Rin lớn lên, chắc chắn nó sẽ yêu Sess. Đối với nó mà nói, Sess là cả thế giới. Nhưng Sess liệu có yêu Rin không?
Khi xem đến tập: The women who loved Sesshoumaru, tôi đã nghĩ rằng sẽ nói đến tình cảm của Rin. Nhưng khi Sara xuất hiện, tôi thực sự thất vọng. Tôi sợ Sess cũng có tình cảm với cô ấy.
Nhưng không, thật may mắn là Sess không hề có tình cảm với cô gái ấy.
Khi xem đến tập Đại sư Ungai, tôi càng yêu thích Rin hơn. Và càng xót xa vì cái nét ngây thơ của đứa bé ấy khi nó chỉ tay vào ngôi mộ và nói:
"If… Rin should ever die… would you please not forget about me?"
Và tôi càng yêu đứa bé ấy hơn, bởi đứa bé ấy muốn ở bên Sesshoumaru mãi mãi. Nó cười híp mắt, vẫy tay chào những kẻ ở phía sau (chào đại sư Ungai) để đi theo Sesshoumaru mặc dù nó biết rất rõ chênh lệch giữa hai thế giới.
Phần 2. Xem đến tập Rin chết lần 2. Tôi đã có được câu trả lời về tình cảm của Sess khi anh buông kiếm, ôm Rin lên và nói: "nothing is worth of exchange for Rin´s life"
Ở đoạn kết, tôi rất hụt hẫng, hụt hẫng vì Rin ở lại ngôi làng.
Nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu, đó là vì trái tim của nhân từ của nữ tác giả. Bà không muốn đứa bé ấy lang thang bên Sesshoumaru rồi sống và trưởng thành như con thú hoang. Bà muốn nó ở lại với loài người để được giáo dục, được chăm sóc. Và nhất định sẽ có ngày nó đi theo tiếng gọi từ trái tim mình. Và, trái tim nhân từ của tác giả chính là trái tim của Sesshoumaru. Anh đã để Rin ở lại ngôi làng...
Tại sao rất nhiều fic cứ đặt ra những tình huống RẤT XẤU, toàn là Sess hắt hủi Rin và Rin lẵng nhẵng bám theo. Rồi thì những cuộc chiến đẫm máu phản đối mối quan hệ giữa daiyoukai và con người. Rồi thì cả những tình huống bi kịch, rất bi kịch xảy ra với Rin.
Nếu như tình yêu là bi kịch thì thà rằng Rin đừng xuất hiện trong cuộc đời Sess. Và Sess cũng đừng vung kiếm cứu Rin.
Sess của tôi chưa bao giờ hắt hủi Rin. Anh yêu thương Rin, nhưng anh vẫn giữ được khí phách của mình, một Sesshoumaru vừa biết quan tâm, vừa mạnh mẽ, một Sesshoumaru không bao giờ ủy mị. Đó là Sesshoumaru mà tôi yêu. Rin của tôi cũng vậy, luôn trong sáng, thánh thiện, kiên cường.
Vốn dĩ, ngay từ lúc bắt đầu, giữa RIN và Sess đã có rất nhiều khác biệt và Rin luôn gặp nguy hiểm. Nhưng chẳng phải, bất kỳ khi nào Rin xuất hiện, cũng là một không gian tươi đẹp, yên ả lạ thường.

[ Nguon: http://www.fanfiction.net/s/6864023/1/SessRin_Sesshoumaru_conquer_Time]
Một cô bé 8 tuổi cứu một daiyoukai mạnh mẽ phải chẳng là một tình huống rất hy hữu hay sao.
Đến cuối truyện dù Sess có tặng quà cho Rin nhưng lại chẳng nói lên được tình cảm thật sự của anh, tôi rất tiếc nhưng có vẻ là cứ để thứ tình cảm ấy hiện hữu trong lòng người xem với rất nhiều khúc mắc cũng tốt hơn là tình yêu...Tình yêu với cô bé 8 tuổi trong sáng ấy là quá lớn, tình yêu đối với Sess là thứ cạn kiệt và ít ỏi...

Có lẽ kết thúc như vậy cũng tốt rồi....

Hình SessRin ^^




Hì 4 tấm đầu là đẹp nhất trong số hình SessRin do fan vẽ ếk :X


Trời chả biết cái hình này có phải bà Rumiko vẽ không nữa...Nếu thế thì tặng :-* cho tác giả còn ảnh ghép thì thanks ai đã ghép ảnh này nhé hì hì


Thík tấm này nhất nỳ ^^


Mẹ chồng này dâu hà hà

Còn sau đây là một loạt ảnh chibi của Sess-Inu





(Anh em hoà thuận thế là cùng Amen =.=")


Còn đây là ảnh riêng về Sess ^^




Còn đây là những tấm mìk thík nhất

(Cái này bà Rumiko vẽ rồi hí hí :X)

 (Hình Rin thì bà tác giả chỉ vẽ có một tấm thôi riêng trong manga thôi...nhưng...lật lại truyện xem còn không =.=")



(Cuối cùng tặng fan Kikyo - một nữ pháp sư mìk yêu thík thứ 2 trong Inu -Sau Rin đương nhiên ^^)

  P/s: fan SessRin dùng chiếc chuông gió làm biểu tượng cho cặp đôi này, mà các bạn có để ý rằng tên Rin trong Inu theo nghĩa tiếng Nhật là Phong Linh không? -Phong Linh cũng tức là chuông gió -báo hiệu gió về mà Sess cũng giống như gió ^^ . Đáng yêu phải không!!!

Nhà mìk cũng đã có 9 chiếc chuông gió rồi hì hì hai cái treo trước cửa nhà mới, hai cái treo ở phía sau nhà cũ, 1 cái treo ở cửa sổ phòng ngủ, một cái treo trong phòng khách, 3 cái để tủ kính (xem như là 3 chị em mìk) => Chuông gió sẽ mang lại may mắn hì hì

Mìk rất thik SessRin dù biết chắc rằng đến cuối cùng cặp đôi cũng không có một kết thúc trọn vẹn (và dẫn chứng là the end open trong manga, tác giả đã để Rin ở lại làng và Sess thì tiếp tục hành trình chinh phục sức mạnh). Rin chỉ là chốn dừng chân mỗi khi Sess mệt mỏi, chỉ là nơi dừng chân chứ không phải bến đỗ...nhưng dù sau thì bao nhiêu thất vọng về cái kết mìk lại bấy nhiêu hy vọng vào cái kết happy ending của ShinRan trong D.C :X

Breathless-ngừng thở



Trans (Lời dịch):

Nếu tình yêu của chúng ta là một câu chuyện thần tiên
Thì anh sẽ che chở và giải thoát cho em
Trên một con thuyền chúng ta sẽ nhổ neo
Đến hòn đảo nơi chúng ta mong muốn
Và nếu chúng ta có con thì chúng sẽ trông giống như em
Điều đó thật tuyệt vời nếu nó trở thành hiện thực
Em không biết rằng em thật sự đặc biệt như thế nào đâu
Anh không thể nào tin được
Em khiến anh phải ngừng thở
Em là tất cả những gì quí giá nhất trong cuộc đời anh
Em khiến anh phải ngừng thở
Anh vẫn không thể nào tin được em là của anh
Em bước ra khỏi giấc mơ của anh
Điều đó thật tuyệt làm sao em khiến anh phải…
Và nếu tình yêu của chúng ta là một quyển tiểu thuyết
Thì chúng ta sẽ gặp nhau trong những trang đầu tiên
Trang cuối cùng sẽ nói..
Lòng cảm ơn cuộc sống đã cho chúng ta gặp nhau
Và nếu như chúng ta có con thì chúng sẽ có đôi mắt của em
Anh sẽ càng yêu em nhiều hơn
Em không biết rằng em thật sự đặc biệt với anh như thế nào đâu
Có lẽ em là món quà từ thiên đường gửi xuống để thay đổi anh
Em giống như một thiên thần
Điều đó khiến anh mạnh mẽ hơn tình yêu anh tin tưởng
Em là điều gì đó rất đặc biệt
Anh chỉ hi vọng rằng vào một ngày nào đó anh sẽ xứng đáng với những gì em trao tặng cho anh
Nhưng tất cả những gì anh có thể làm là cố gắng nhiều hơn mỗi ngày trong cuộc sống của anh…

SessRin doujinshi Four season - 4.Winter


P/S: Dù rất thik cái kết ở doujinshi (vì Sess Rin dc ở bên nhau) nhưng vẫn thik Sess và Rin trong nguyên tác hơn...không cần phải là gì của nhau chỉ cần Rin vẫn luôn bên Sess...fan chỉ cần thế thôi nhỉ :X 

SessRin doujinshi Four season - 3. Autumn