Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012
Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012
film: 500 days of summer
“Bỗng có một ngày sau khi ngủ dậy và em nhận ra một điều: em chưa bao giờ chắc chắn về anh”
"Em gặp một người trong quán ăn nhanh, anh ta hỏi về quyển sách em đang đọc và anh ấy cầu hôn em, em đã nhận lời"
"Nếu hôm đó em đi xem film cùng anh? Nếu em đến muộn 10p? Nếu em không ăn ở quán ăn đó và không đọc quyển sách đó, thì sẽ như thế nào?"
=> "Cái gì gọi là tình yêu, cái gì gọi là định mệnh, thật khó hiểu phải không?"
[Summer]
Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012
Tiểu thuyết: Hoa Tư Dẫn - Đường Thất Công Tử

Đây là một câu chuyện diễn ra vào thời loạn thế. Những ngày thành tan nước mất, công chúa nước Vệ là Diệp Trăn đã hy sinh thân mình vì nước, nhờ viên giao châu của Quân sư phụ nên chết đi sống lại. Nhưng bây giờ nàng không có hơi thở, không có cảm giác, không có trái tim, trên mặt vẫn còn một vết sẹo không thể xóa mờ. Từ đó nàng đổi tên thành Quân Phất. Quân sư phụ nói rằng ông muốn nàng đi hành thích Trần hầu, kẻ thù của đất nước và vương tộc nàng. Viên giao châu trong lồng ngực Quân Phất phong ấn Hoa Tư dẫn – một loại thuật phép thượng cổ. Nếu ai đó uống vào dù chỉ là một giọt máu của nàng, Quân Phất có thể tìm ra điệu Hoa Tư (tên một điệu nhạc cổ) phù hợp nhất với người đó. Đánh điệu nhạc đó lên có thể tạo ra một mộng cảnh, mộng cảnh ấy là sự tái hiện của quá khứ. Muốn thoát ra khỏi mộng cảnh ấy phải xem người đó có thể thoát khỏi tâm mê của chính mình hay không.
Trong những khúc nhạc được tạo thành từ ma thuật chính là xót xa và đau khổ của người đời.
Mà nàng và thế tử Trần quốc – hết lần này tới lần khác gặp nhau trong mộng cảnh, thân phận nặng nề, duyên cũng nặng nề.
Điệu Hoa Tư thanh bình, liệu có thể khiến mỗi người nhớ nhung về những ngày đã qua, không còn đau thương nữa?
-ST-
Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012
Muzik: Sorry that I loved you - Anthony Neely
Lời dịch:
For all of the time that i tried for your smile
For making you think that i was worth the while
So your love love love love love would be mine
Từ bấy lâu nay tôi đã luôn cố làm em mỉm cười
Khiến em nghĩ rằng tôi đáng để làm điều đó
Rằng cuối cùng tình yêu của em cũng thuộc về tôi
For sending you flowers and holding your hand
That no one was there to take a stand
But then love love love made us blind
Gửi đến em những bông hoa và nắm lấy tay em
Rằng không một ai có thể chen vào giữa chúng ta
Nhưng tình yêu đã khiến đôi ta mù mờ
And I’m so sorry that I hurt you
Sorry that I fell through
Sorry i was falling in love with you
I’m sorry that it came true
But sorry doesn’t turn back time
For all that i have done to you
I wish that i could make it right
Xin lỗi vì đã khiến em bị tổn thương
Xin lỗi vì tôi đã thất bại
Xin lỗi vì tôi đã phải lòng em
Tôi xin lỗi vì điều đó đã trở thành sự thật
Nhưng xin lỗi cũng không thể khiến thời gian quay trở lại
Tất cả những điều mà tôi đã làm với em
Tôi ước gì tôi có thể sửa chữa nó
So sorry that i loved you
Sorry that i needed you
Sorry that i hold you tight
And I’m So sorry for...
Vậy nên xin lỗi vì đã yêu em
Xin lỗi vì tôi đã cần em
Xin lỗi vì tôi đã ôm em quá chặt
Và tôi xin lỗi vì…
Making you love me and saying goodbye
For being the one that taught you how to cry
It was love love love and it passed us by
Khiến em yêu tôi rồi lại nói lời chia tay
Vì đã là kẻ dạy cho em biết thế nào là rơi lệ
Đó là tình yêu và nó đã vuột khỏi chúng ta rồi
For giving you every thing that you dreamed
For taking it back when i fled the scene
sorry love,for wasting your time
Vì đã cho em mọi thứ mà em mơ ước
Rồi lấy lại tất cả khi tôi bước đi về cuối trời
Xin lỗi tình yêu, vì đã làm em lãng phí thời gian của mình
And I’m so sorry that I hurt you
Sorry that I fell through
Sorry i was falling in love with you
I’m sorry that it came true
But sorry doesn’t turn back time
For all that i have done to you
I wish that i could make it right
I’m so sorry that i loved you
Sorry that i needed you
Sorry that i hold you tight
Xin lỗi vì đã khiến em bị tổn thương
Xin lỗi vì tôi đã thất bại
Xin lỗi vì tôi đã phải lòng em
Tôi xin lỗi vì điều đó đã trở thành sự thật
Nhưng xin lỗi cũng không thể khiến thời gian quay trở lại
Tất cả những điều mà tôi đã làm với em
Tôi ước gì tôi có thể sửa chữa nó
Xin lỗi vì đã yêu em
Xin lỗi vì tôi đã cần em
Xin lỗi vì tôi đã ôm em quá chặt
And apology now after all of this time
Won’t make my difference tonight
But I’m hoping I’m Sorry will open your mind
To love love love love in your life
Và giờ đây sau tất cả những gì đã xảy ra, lời xin lỗi
Cũng không khiến tôi đổi khác được
Nhưng tôi vẫn mong rằng nó có thể khiến em mở lòng mình
Và lại thêm yêu thương cuộc sống
Sorry that i hurt you
Sorry that i fell through
Sorry i was falling in love with you
I’m sorry that it came true
But sorry doesn’t turn back time
For all that i have done to you
I wish that i could make it right
Xin lỗi vì đã khiến em bị tổn thương
Xin lỗi vì tôi đã thất bại
Xin lỗi vì tôi đã phải lòng em
Tôi xin lỗi vì điều đó đã trở thành sự thật
Nhưng xin lỗi cũng không thể khiến thời gian quay trở lại
Tất cả những điều mà tôi đã làm với em
Tôi ước gì tôi có thể sửa chữa nó
So sorry that i hurt you
Sorry that i fell through
Sorry i was falling in love with you
I’m sorry that it came true
But sorry do can’t turn back time
Xin lỗi vì đã khiến em bị tổn thương
Xin lỗi vì tôi đã thất bại
Xin lỗi vì tôi đã phải lòng em
Tôi xin lỗi vì điều đó đã trở thành sự thật
Nhưng xin lỗi cũng không thể khiến thời gian quay trở lại
I’m sorry that i loved you
I’m sorry that i hurt you
I’m so sorry that i loved you
I’m sorry that i hurt you
Xin lỗi vì đã yêu em
Xin lỗi vì đã làm em đau khổ
Xin lỗi vì tôi đã yêu em
Xin lỗi vì đã làm em bị tổn thương...
Sorry that i loved you...
Xin lỗi vì tôi đã yêu em...
Nguồn: vnsharing.net
Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012
Muzik Hồ Ly Trắng
Lời dịch:
我是一只爱了千年的狐
Thiếp là một con hồ ly yêu ngàn năm
千年爱恋 千年孤独
Ngàn năm yêu nhớ, ngàn năm cô đơn
长夜里你可知我的红妆为谁补
Trong đêm dài chàng có biết áo cưới của thiếp may vì ai?
红尘中你可知我的秀发为谁梳
Chốn hồng trần, chàng có biết mái tóc dài của thiếp chải vì ai?
我是一只守侯千年的狐
Thiếp là một con hồ ly ngàn năm chờ đợi
千年守侯 千年无助
Ngàn năm chờ đợi, ngàn năm lẻ loi
情到深处 看我用美丽为你起舞
Khi tình sâu đậm, thiếp dùng sắc đẹp nhảy múa cùng chàng
爱到痛时听我用歌声为你倾诉
Khi yêu đến đau khổ, thiếp dùng lời ca để tỏ bày với chàng
寒窗苦读 你我海誓山盟铭心刻骨
Khi chàng gian khổ đèn sách, thề non hẹn biển, thiếp đều khắc cốt ghi tâm
金榜花烛 却是天涯漫漫陌路殊途
Khi chàng đề danh kim bảng, động phòng hoa chúc lại là ngày đôi ngã chia ly
能不能让我为爱哭一哭
Có thể không để thiếp lại một lần khóc vì yêu
我还是千百年前爱你的白狐
Thiếp chỉ là con hồ ly trắng yêu chàng từ ngàn năm trước
多少春去春来 朝朝暮暮
Bao năm xuân đến xuân đi, sớm sớm chiều chiều
生生世世都是你的狐
Đời đời kiếp kiếp thiếp mãi là hồ ly của chàng
能不能让我为爱哭一哭
Có thể không để thiếp lại một lần khóc vì yêu
我还是千百年来不变的白狐
Thiếp chỉ là con hồ ly trắng yêu chàng từ ngàn năm trước
多少春去春来 朝朝暮暮
Bao năm xuân đến xuân đi, sớm sớm chiều chiều
来生来世还做你的狐
Đời đời kiếp kiếp thiếp mãi là hồ ly của chàng
Nguồn: dichnhac.com
Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012
After the rain
Hôm nay, tôi nhận được một cuộc điện thoại của cô bạn hồi
cấp 3, bọn tôi ít khi liên lạc với nhau, tôi nghĩ chắc là lớp lại có tổ chức
sinh hoạt, liên hoan, họp mặt gì đó nhưng không ngờ cô ấy chỉ hỏi tôi có biết
chỗ nào bán hoa sen trắng hay không =”=
Tôi im lặng suy nghĩ một chút (Thật ra không phải suy nghĩ
về chỗ có bán thứ mà cô ấy cần, thậm chí cái loại sen hồng phổ biến nhất ở tỉnh
thì tôi còn chẳng biết ở đâu có bán nữa là, tôi cũng không nghĩ tìm cho cô ấy
những đứa bạn khác mà tôi biết để hỏi thăm bởi vì có lẽ tôi là người cuối cùng
trong đám bạn của tôi mà cô ấy liên lạc ^^, tôi chỉ nghĩ xem là cô ấy cần mua
gấp vậy để làm gì, vì nghe bạn tôi nói đáng lẽ sáng nay cô ấy đã trở về trường
chuẩn bị nhập học rồi :-b), không đợi tôi hỏi, cô ấy nói rằng T.L cần mua nó
(T.L là người cô ấy thích). Cậu ta cũng học chung lớp với bọn tôi, thậm chí còn
học chung cấp 2 với tôi nữa. Gần đây lên fb, tôi có nghe cậu ta hỏi thăm trên
group lớp chỗ nào bán sen trắng @@
Thật ra thì việc cô ấy tìm mua thứ mà người cô ấy thích cần
cũng không có gì lạ nhưng mà…tôi thấy thật không đáng! Cậu ta không đáng để cho
cô bạn tôi phải bỏ sức như vậy.
Cậu ta không phải loại lợi dụng, không phải dạng đối xử tệ
hại với bạn bè mà có khi còn là một người bạn rất tốt (cũng mấy lần tôi được
cậu ta giúp), hầu hết nếu có việc gì có thể giúp được thì cậu ta sẵn lòng,
không phải người ích kỉ, tính toán mà còn khá là thoải mái, dễ chịu.
Nhưng điều khiến tôi ghét cậu ta là trong tình cảm cậu ta
không dứt khoát ( tôi ghét điều này là vì tôi giống cậu ta ở điểm này tuy nhiên
lại khác ở chỗ không muốn làm tổn thương người khác nhưng cậu ta lại làm cho họ
hiểu nhầm rằng họ có hi vọng mà kết cục thì không phải vậy).
Cô bạn tôi cũng bị vướng vào cái vòng lẫn quẫn này của cậu
ta mà đau khổ. Cô ấy nói rằng cô ấy thích cậu ta, luôn thích cậu ta từ hết 3
năm cấp 3 đến bây giờ khi mà 2 ngươi mỗi người học một nơi, gặp mặt trong năm
vừa rồi đếm trên đầu ngón ta cũng chưa tới, thậm chí khi nghe bạn bè bảo rằng,
cậu ta đang thích một bạn nữ nào đó trong trường, thậm chí chính cô ấy nói với
tôi (trong 1 lần tôi về nhà) rằng cô ấy sẽ cho cậu ta thời gian 4 năm (nghĩa là
khi họ đã ra trường) bởi vì cô nói rằng người có tình cảm nhiều nhất chính là
cô, cậu ta có thể chỉ dừng ở mức quan tâm cô mà thôi, hơn nữa là do khoảng cách
nên không trách cậu ta không dành nhiều tình cảm cho cô. Cô nói rằng đúng là
khi nghe cậu ta thích người khác cô cũng buồn lắm nhưng bây giờ thì chuyện đó
đã qua rồi.
Tôi hỏi cô, xét từ đầu đến cuối, cậu ta chỉ dừng ở mức “tạm
được” mà thôi, so với người khác không có gì nổi bật, lại tính cách lưỡng lự,
do dự; ngay cả cậu ta cũng không biết chính xác
tình cảm của mình dành cho cô là thế nào thì liệu có tin tưởng được
người như vậy không? Trước đây, tôi đã nói với cô “Ngay cả nó cũng không chắc
chắn thì sao chắc chắn cho m được?”
Tôi cũng bất ngờ là cô không hề đắn đo mà nói rằng: mẫu
người lí tưởng mà cô vạch ra trong đầu không phải như cậu ta nhưng những kỉ
niệm của hai đứa luôn khiến cô nghĩ về cậu ta; những gì cậu ta làm cho cô, giúp
đỡ cô dù cậu ta không tính toán, cũng không
phải ưu tiên gì cho mình cô nhưng với cô lại rất đặc biệt.
Cô hỏi tôi: có thể có mấy người những khi mình xa nhà gọi
điện thoại hỏi thăm, an ủi? Có mấy người khi biết điện thoại mình hỏng, laptop
bị trộm, người đó có thể bật điện thoại để gần loa máy tính để mình nghe nhạc
cho đến khi ngủ ? Có mấy người không ngại nắng, giữa trưa dẫn xe bị hỏng của
mình đến chỗ sửa?...
Tôi đã nói ngay từ đầu đấy thôi, cậu ta rất tốt bụng duy chỉ
có việc cậu ta không rõ ràng trong tình cảm mà tôi không thích nổi cho nên dù
cậu ta trước đây hay bây giờ có đối xử với cô bạn tôi tốt dường nào, tôi cũng
khuyên cô rằng: còn bao nhiêu người tốt hơn, tại sao phải là cậu ta mới được?
Tôi nói có khi cô nhầm lẫn giữa thích ai đó với việc cám ơn ai đó làm những
việc từ trước đến nay chưa ai làm cho mình.
Thật ra hỏi cũng chỉ để hỏi vậy thôi, tôi cũng hiểu tâm
trạng của cô ấy, tôi biết là cô ấy thích cậu ta không chỉ vì những điều đó bởi
vì tình cảm là thứ rất đặc biệt, không thể đong đếm nó bằng hành động của con
người. Tôi cũng từng được một vài người làm những việc mà trước nay chưa ai làm
cho tôi nhưng ngoài việc cảm động, đền đáp lại họ thì tôi không có cảm giác
thích họ. Bởi vậy mà nếu như khởi đầu không phải từ một rung động khác biệt thì
cuối cùng cũng chỉ là sự thờ ơ mà thôi.
Lấy lý do cậu ta đối xử tốt với cô, làm cô thấy vui vẻ, ấm
áp cũng chỉ là thứ để cô bám víu vào mà tiếp tục mong chờ cậu ta sau tất cả
những lời đáp chỉ là “mong có thể làm bạn tốt của nhau”, nếu thật sự cô ấy nghĩ
như vậy thì chỉ cần cô đáp trả bằng những hành động xuất phát từ sự giúp đỡ với
cậu ta thì sẽ không còn thấy vướng bận nữa. Đương nhiên, tôi chưa từng nói điều
này với cô vì dù sao đây cũng chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi, còn cô ấy – trái
tim cô ấy – chắc sẽ có lý lẽ khác để biện bạch cho mình.
Từ đó đến giờ, tôi vốn không tin là có một người sẽ mãi mãi
đợi một người, yêu thương một người mà không thay đổi, tôi cũng không tin khi
bị từ chối mà người ta lại có can đảm tiếp tục theo đuổi người đó, khi toàn bộ
nổ lực của cô bạn tôi bị đáp trả bằng câu “không có cảm giác” mà vẫn tiếp tục
đứng về phiá cậu ta, vui buồn lẫn lộn theo cảm xúc của cậu ta. Không biết phải
nói là cậu ta có phúc lại không biết hưởng hay là cô bạn tôi biết là ngõ cụt mà
cứ đâm đầu vào :-<
Dù sao, tôi cũng ngưỡng mộ cô ấy lắm, ngưỡng mộ sự can đảm
và tình cảm chân thành của cô, ngưỡng mộ cả lòng quả quyết và sự bền bỉ đó.
Tôi biết, cô yêu cậu ta nhiều lắm nhưng ngay từ đầu cô đều
né tránh từ này. Tôi và cô hiểu rõ, từ “yêu” có sức sát thương ghê gớm như thế
nào nếu cuối cùng mọi trăn trở đều không được như ý muốn, đến cuối cùng cũng không
được đáp trả. Dù cô có can đảm, có kiên quyết giữ quyết định đợi cậu ta đến thế
nào thì cô vẫn là một cô gái, yếu đuối như ai và dễ bị tổn thương hơn ai hết.
.
.
.
.
.
.
Với một cô gái như vậy, tôi mong cô sẽ hạnh phúc (dù có là
hạnh phúc với cậu ta hay không :-<)
Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2012
"Con đường quanh co"
Vậy là bạn Amaya đã dành cả buổi chiều để tu sửa lại em blog
thân mến <3
Không phải làm mới em ấy lại hoàn toàn mà là khôi phục lại
em ấy như lúc xưa :->
Dạo trước vì quá bận rộn và do mạng Viettel với VNPT cứ
thích chặn em ấy (dù em ấy chẳng làm gì nên tội… chỉ mỗi tội là làm cho họ quản
k nổi :|)
thế nên cũng nản vào ~.~. Hơn cả, lúc đó, tưng tửng thế nào mà sửa sang cho em
ấy tối ngày, rồi đùng một phen, mấy cái hình nền đẹp lại bị quét sạch ra khỏi
máy tính, vừa tìm lại vừa nán, thế thôi tận dụng nguồn nguyên liệu có sẵn để
làm em ấy trông dễ xem hơn @@
Bây giờ, quay lại, em ấy vẫn như cũ (ngóng mỏ chờ bạn Amaya
:-? ), thương em ấy, vẫn khư khư đợi chủ nên bạn Amaya quyết một phen tu chỉnh
lại em ấy cho đàng hoàng. Thế là mất một buổi chiều, em ấy đã trở lại dù không
đẹp đẽ hơn xưa là bao <3
Tiểu sử hình thành của em ấy cũng chẳng gian nan vất vả gì,
chỉ là, có một hôm, khi bạn Amaya ngồi tổng hợp lại các fic mà bạn ấy viết,
được lưu tứ tung trong máy tính thì bạn ấy nghĩ rằng, cần một nơi để lưu giữ
lại, để nếu máy tính có bị tưng tửng như bạn ấy thì những thứ đã được viết nên
cũng sẽ không mất đi. Được sự giới thiệu của một người chị (chị Kira Chen ^^)
bạn ý biết tới blogspot và rồi đứa em dễ thương này ra đời :-“.
Tên của em ấy cũng chỉ là một phút ngẫu hứng nữa của bạn
Amaya. “The winding path” – con đường quanh co. Cái tên này không phải bạn
Amaya ngồi vắt óc suy nghĩ gì cho cam, chỉ là bạn ấy đặt theo tên một bài nhạc
không lời mà bạn ấy rất thích, vậy thôi. Bạn ý là vậy đấy, bạn ý thích chộp lấy
những thứ đột nhiên xuất hiện, rồi gán nó vào một thứ khác liên quan đến bạn ý,
để bạn ấy mãi mãi không quên. Bạn ý luôn cố chấp cho rằng, bạn ý là người đãng
trí, quên rất nhiều thứ rồi, quên rất nhiều người rồi nhưng mà vì sao cứ thỉnh
thoảng, khi ngồi một mình, những hình ảnh ấy cứ luôn hiện về, dù là vui hay
buồn cứ luôn làm bạn ấy thất vọng. Bạn ý muốn mình quên đi nhưng không cho phép
mình quên hết tất cả, cho nên bạn ý dùng cách này để ghi nhớ.
“Con đường quanh co” – the winding path…
Đọc cái tên thôi cũng đủ biết đứa em này phải phiền não biết
bao, nó không có lấy một phút vui vẻ từ khi chào đời cho đến bây giờ. Tất cả
những gì nó có là tất cả những gì không vui mà bạn Amaya gửi vào, tống những
nỗi buồn của bạn ý vào trong các câu chữ, để phần vui vẻ được bộc lộ ra ngoài
cho người khác biết. Thật ra ý của bạn Amaya đơn thuần chỉ là để lưu giữ fic
của bạn ý mà thôi nhưng rồi dần dần bạn ý lại lệ thuộc vào đứa em này quá nhiều,
lúc bạn ấy khó chịu, bất lực, mệt mỏi, buồn bã, bạn ý lại nghĩ đến em ấy. Bạn
ấy vốn không tốt đẹp gì, bạn ý chỉ cần một nơi đủ yên tĩnh cho bạn ấy nói hết
tất tần tật những điều khiến bạn ấy không vui và khi bạn ấy vui trở lại rồi,
bạn ấy lại quay lưng đi. Mà thậm chí
là, cái nơi mà bạn ấy nghĩ rằng nó an toàn, bạn ấy cũng chưa từng, nói rõ ràng
mọi thứ, bạn ấy chỉ dám quanh co một hồi để mặt em ấy có hiểu hay không, ngay
cả những lúc chán nản nhất bạn ấy cũng không tuyệt đối thành thật. Đối với
người bạn thân nhất của bạn ấy, bạn ấy cũng cố giữ lấy một khoảng cách, với
những người bạn ấy quý mến, bạn ấy cũng vậy. Người khiến bạn ấy thành thật,
buồn cười là người không hề biết gì về bạn ấy. Bạn ấy có thể bày tỏ rất chân
thành với người lạ, có thể thản nhiên nhờ vả họ nhưng lại ngần ngại với những
người thân.
Ngay cả lúc này đây, bạn ấy cũng không dám nói thật, chỉ dám
nói về một ai đó không phải mình.
Con đường quanh co – bản thân bạn ấy vốn là một “The winding
path” rồi. Cái tên rất hợp với nơi này. Nơi để ngủ vùi, nơi để chôn vùi…
Thứ Hai, 30 tháng 7, 2012
[Oneshot ShinRan] Trạm dừng cuối
Nguồn: cnateam.com Summary Thời gian lặng lẽ trôi qua, bên ngoài tối hẳn, mưa vẫn thế - không ào ạt nhưng dai dẳng – tư nó dường như chưa bao giờ muốn dứt; đoàn tàu đã đi được một quãng đường khá dài và sắp đến một trạm dừng mới, tiếng nhân viên đoàn tàu thông báo 15 phút nữa tàu sẽ đến trạm khiến mọi người trong toa tỉnh giấc, thu dọn đồ đạc, tiếng nói chuyện làm mọi thứ bắt đầu ồn ã hơn. Cô gái bên cạnh cậu cũng đã không còn khóc nữa, thỉnh thoảng cô nhận được tin nhắn và khẽ mỉm cười. Thật lạ, nụ cười ấy khiến cậu cảm thấy ấm áp! -Điều gì có thể khiến một người vừa khóc xong lại có thể mỉm cười?! Cô ngạc nhiên nhìn sang cậu, lúc này cậu mới biết mình vừa lỡ lời -À không…ý tôi là…nghĩa là… -Tôi vừa nhận được tin nhắn của chồng chưa cưới, anh ấy bảo đang đợi tôi ở trạm “Chồng chưa cưới” – câu nói này vô cớ làm cậu khó chịu, không, chính xác là tức giận và thất vọng. Mà cậu làm gì có cái quyền đó! -Là chồng chưa cưới nên đương nhiên anh ấy có trách nhiêm phải làm điều này ! -Tôi nhận lời cầu hôn của anh ấy vào ngày hôm qua nhưng anh ấy đã đợi tôi suốt 10 năm! – cô mở ảnh của anh ta trên điện thoại cho cậu xem – điều làm một cô gái hạnh phúc, đến tận sau này, tôi mới biết , đó không phải theo đuổi một bóng hình viễn vông, một tình yêu khởi đầu từ mộng tưởng mang nhiều sắc thái hão huyền mà là đến tận cùng có ai đó đợi mình và tình nguyện sánh bước trên con đường dài đi qua cả những đau đớn của quá khứ! TRong ảnh là một chàng trai kính cận, anh ta cao, có mái tóc màu nâu sẫm, trên người khoác áo blouse trắng, trên áo có thêu tên anh “Bác sĩ Araide Tomoaki”, anh ta có nụ cười hiền. -Cậu sẽ đi đến đâu? – cô gái hỏi, vẫn với giọng dịu dàng -Dường như tôi không thể hòa nhập được với cuộc sống đang diễn ra xung quanh, tôi đang tìm kiếm sợi dây ràng buộc tôi với mọi người. Tôi không biết chính xác nó ở đâu nên cứ thế mà đi thôi. -Giống như là “khủng hoàng tuổi trưởng thành”- cô nói một cách điềm tĩnh -Cô cho là thế thì cứ gọi là thế - cậu hờ hững nói – so với độ tuổi hiện tại, tôi nghĩ, tôi lớn hơn hẳn, già dặn hơn hẳn, nghe có vẻ vô lý nhỉ - rồi cậu cũng bậc cười. Có nhiều điều khó hiểu đã xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay, cậu gặp một cô gái trong một chuyến đi ngớ ngẩn với một mục đích ngớ ngẩn không kém, rồi có cảm giác thân quen và nói cho cô nghe bí mật mà cậu chưa từng nói với ai; những băn khoăn, những ngờ vực, những xáo trộn, những lo lắng, những bất an trước đó… tất cả được cô gọi là “khủng hoảng tuổi trưởng thành”. -Tôi không có ý châm chọc cậu – cô gái lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng này – tôi cũng từng trãi qua cái gọi là “khủng hoảng tuổi trưởng thành” và có lẽ tôi hiểu những khó khăn của cậu bây giờ. -Cô không hiểu được đâu – cậu cắt ngang – cô cũng chẳng phải là bác sĩ tâm lí - trong giọng điệu có phần cáu kỉnh. Và cả hai cùng im lặng. Thỉnh thoảng, cậu nhìn ra ngoài, nước mưa làm nhòe đi cửa kính, không thể nhìn rõ cảnh vật được nữa. Màn mưa trắng đục khiến mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt đến mơ hồ. Và cảm giác lơ lửng, không thực, đầy khó chịu này làm cậu nhớ đến những giấc mơ ngắn ngủi khi bình minh vừa đến, lúc cơn mưa chợt lặng phắc như lịm đi. Giấc mơ với những hình khối xuất hiện tựa cái chớp sáng của bóng tối, không đủ thời gian để cậu ghi nhớ từng bối cảnh, từng sự kiện nhưng lặp đi lặp lại đầy thách thức. Cậu đã sống cùng giấc mơ trong suốt khoảng thời gian khôn lớn của mình, nó ám ảnh và khiến cuộc sống của cậu bắt đầu hỗn độn từ bên trong; sự hỗn độn như cách giấc mơ bắt đầu và kết thúc, có lúc cuộn xoáy, có lúc rời rạc…Thật ra, nó cũng giống như sự khủng hoảng tâm lí nhưng nó bắt đầu từ khi cậu còn rất bé và như cách cô gái ấy nói, không phải là không có sự đúng đắn. -Tôi xin lỗi…chỉ vì trước đây, chưa từng có ai nói với tôi như vậy – cậu lên tiếng nhận lỗi. Cô gái nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng, cô lấy từ trong chiếc túi mà cô mang theo một quyển sổ cũ. Quyển sổ được giữ gìn rất cẩn thận, vì dù các trang giấy đã ngã màu nhưng trên góc của mỗi trang đều giữ phẳng, không một nếp gấp, điều này có thể thấy cô gái trân trọng quyển sổ đến nhường nào. -Đây là nơi lưu giữ những kỉ niệm của tôi với người mà tôi rất yêu thương – cô chậm rãi nói . -Là chồng chưa cưới của cô à? – Cậu thắc mắc. -Không! Anh ấy là một thám tử. -…! -Chúng tôi chơi với nhau từ bé. Luôn ở cạnh nhau dù cho có chuyện gì xảy ra. – cô giở từng trang nhẹ nhàng, ngay những trang đầu của quyển sổ là ảnh món quà mà cô được chàng trai đó tặng trong các dịp lễ lớn và sinh nhật, đúng là một người khá trẻ con khi trong dịp valentime trắng, anh ta lại tặng người mình yêu một túi kẹo ngậm - Ước mơ lớn nhất của anh ấy là trở thành một thám tử xuất sắc như Sherlock Holmes – thần tượng của anh ấy và cuối cùng anh ấy cũng làm được. Lúc bằng tuổi cậu bây giờ, anh ấy đã phá được nhiều vụ án lớn. Dù vậy với tôi, đó vẫn là một chàng trai vụng về và ngốc nghếch – các trang tiếp theo của quyển sổ là những mẫu tin trên báo được cắt ra và ghi chú cẩn thận phía dưới - những mẫu tin đã rất cũ rồi, đến nổi có vài chữ không thể thấy rõ. Khi xem đến 2/3 cuốn sổ thì phần còn lại chỉ ghi chú vài dòng về “ngày, tháng, năm và thời gian” cuộc gọi của chàng trai kia, những cuộc gọi càng lúc càng ít dần dù cho nó chẳng đều đặn. -Và công việc đã cuốn anh ấy đi – cô hít một hơi thật sâu – tôi biết anh ấy không có nghĩa vụ phải luôn ở cạnh tôi, tôi biết anh có lí tưởng lớn lao của mình… nhưng dù có tự suy nghĩ ra bao nhiêu lí do thì sự trống vắng ấy luôn khiến tôi hụt hẫng. – cô di ngón tay trên những trang giấy bỏ trống – Tôi lấy hết mọi hy vọng để tin tưởng rằng sợi chỉ hồng sẽ kết nối chúng tôi dù có ở đâu. Quyển sổ đi đến những trang cuối, cô nhẹ nhàng xếp lại và cẩn thận cho vào túi. -Cuối cùng, anh ấy trở về và cho tôi một lí do. Kì thực, phụ nữ không nhất thiết phải biết lí do về sự ra đi đột ngột của người mình yêu thương, cô ta sẽ tự hài lòng khi người ấy trở về, bên cạnh cô, thế là đủ. – mắt cô chớp nhẹ – lần đó, tôi đón anh trở về và tiễn anh ra đi…Bọn người xấu đã lấy anh ra làm vật thí nghiệm cho một loại thuốc mới, vì thế để trở lại cuộc sống bình thường cho anh và cho những ai đang gặp nguy hiểm, tổ chức đó phải bị tiêu diệt. -Tổ chức mà cô nói là….? – cậu dường như lờ mờ đoán ra được sự kiện mà cô đang nhắc tới. -Là tổ chức bóng tối . Cách đây 10 năm, cảnh sát đã truy lùng ra được hang ổ của bọn chúng. – cậu thoáng giật mình, cô gái này có liên quan đến cuộc chiến năm xưa – cuộc chiến mà bố cậu không bao giờ muốn cậu được biết - Trận chiến đó vô cùng ác liệt, rất nhiều người đã chết, trong đó có bố và mẹ của tôi, những người bạn thân thiết của chúng tôi…- đôi mắt khép hờ, ánh nhìn cô xa xăm, giọng nói vẫn chậm rãi, đều đều. -Anh ta cũng đã chết rồi à? – cậu hỏi, đầy vẻ tò mò. -Anh ấy vẫn sống, không có thuốc giải, sau cơn hôn mê kéo dài, anh tỉnh dậy và quên hết mọi thứ… Vậy là, cô gái ra đi để chàng trai bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, cũng như cô nói “Người được quên, kẻ phải nhớ, vốn chúng ta không có quyền quyết định, thế nên tôi cũng chẳng còn oán trách thêm nữa!” Tất cả những gì được kể như khoảng khắc hồi sinh của một giấc mộng thiếu thời buồn bã. Một câu chuyện bắt đầu bằng niềm vui , tiếng cười, trãi qua những khó khăn, được thời gian thử thách và hy vọng một cái kết mỹ mãn cuối cùng lại tựa giọt nước rơi trong cơn mưa đã lạc. -Vậy là cả hai không còn gặp nhau? -Cứ tưởng là như vậy nhưng kì lạ tại con tàu này chúng tôi đã gặp lại. Có chút ngỡ ngàng, có chút bối rối nhưng tôi đã có thể thản nhiên cười với anh, trò chuyện cùng anh như hai người lạ gặp gỡ nhau trong một chuyến đi. -... Dừng chân nơi đây không dám bước tiếp Để bi thương không cách nào hiện diện Rất nhanh, đoàn tàu đã gần đến trạm, nó giảm tốc, đi chậm lại, nghe cả tiếng bánh lăn nghiến vào đường ray. Mọi người được thông báo hai lần để chuẩn bị. Cô cũng thu xếp lại hành lí, rút chiếc ô ra khỏi vỏ, mưa vẫn chưa dứt. “Quãng đường này thật ngắn” – cậu nghĩ- thấy buồn cười, cũng là một khoảng thời gian như khi đến những trạm dừng kia nhưng lần này cậu lại có cảm giác khác, có thể đoạn đường vẫn dài như vậy duy chỉ có thời gian trôi đi nhanh hơn mà thôi, cũng có thể do có rất nhiều điều cậu cảm thấy khúc mắc muốn hỏi mà thời gian thì đã hết, cô gái này sắp phải xuống tàu, cô sẽ dừng lại như cậu thanh niên kia để mặc cậu vẫn tiếp tục rồi cậu nghĩ đến viễn cảnh ngay cả con tàu cũng phải kết thúc hành trình của nó và cậu thì chẳng biết mình phải đi đâu nữa khi mà mọi ngã đều dẫn đến một nơi vô định, cậu thoáng thấy hốt hoảng. Cuối cùng, tàu cũng vào trạm, mọi người xếp hàng để xuống tàu một cách trật tự, tiếng gọi nhau nhộn nhạo cả trên tàu và dưới trạm. Cô đứng dậy, chào cậu , ngay lúc đó, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu là cậu muốn cô ở lại, muốn giữ cô gái kì lạ này ở lại dù không có bất kì lý do nào. Cậu nắm vội tay cô, bàn tay cô lạnh và dường như các ngón tay đang run lên, cô nhìn cậu, trong ánh mắt có chút xáo động. -Một chút thôi! Tôi xin cô! Mọi lý luận và lý giải bây giờ đều vô dụng; mọi tư duy, logic của một thám tử thiên tài đều không thể giải thích nổi hành động này của cậu là thế nào. Mà cũng không cần thiết nữa, người ta không có đủ thời gian để suy nghĩ cho một hành động xuất hiện trong phút chốc rồi biến mất cũng trong phút chốc, người ta không đủ can đảm để mổ xẻ từ nguyên nhân đến lý do cho nó khi đối mặt với sự chơi vơi sau đó, thôi thì cứ đổ lỗi cho cảm giác vậy: muốn có được một hơi ấm nên nắm tay, muốn có được một ánh nhìn nên phải níu giữ, muốn có được một sự chú ý nên hành động điên rồ. Thôi thì chỉ xin trong phút chốc rồi sẽ buông tay… -Xin lỗi! – cậu nói khi hành khách xuống trạm gần hết. -Tôi biết cậu đang gặp phải những trở ngại nhưng chạy trốn không giải quyết được vấn đề, cậu không thể tạo được những mối liên hệ bền chặt khi không mở rộng tấm lòng với những người thân thiết bên cạnh, những người mà sẽ luôn hiện diện trong cuộc sống của cậu không phải một hình bóng mơ hồ nào đó – lần cuối, cô lại cười, nụ cười dịu dàng vẫn như lần đầu - Hành trình của chúng ta còn dài nhưng với cậu không phải trên con tàu này còn tôi thì đã đặt yêu thương ở lại. Mong sẽ gặp lại cậu. Bảo trọng…
Thôi không nhìn ánh mặt trời xuyên thấu làn mây
Thôi không tìm thiên đường đã từng ước hẹn Chẳng kịp đợi chờ, chẵng kịp quay đầu thụ hưởng Còi tàu vang lên inh ỏi, báo mọi người tránh khỏi vạch chắn, đón những cái vẫy tay chào tạm biệt và đoàn tàu lại lên đường. Chỉ còn một mình cậu, cậu nhớ những lời cô nói và thấy cô đơn đến lạ, có lẽ cậu nên về thôi, chí ít thì vì công việc. Nghĩ thế, cậu liền bật nguồn điện thoại và nhận được một loạt tin nhắn thoại, phần nhiều là từ số điện thoại của văn phòng thám tử. Xoa nhẹ thái dương, cậu chọn tin nhắn thoại được gửi đến gần nhất “Này Conan, sao hai ngày rồi mà cậu vẫn chưa về thế? Tớ lo lắm” – giọng Ayumi thút thít “Có biết văn phòng đang ngập trong núi hồ sơ không hả” – Mitsu không ngừng la hét “Đi thì phải báo cho mọi người biết chứ, ngốc!” – chắc tên Genta đang ngoạm thứ gì đó trong miệng nên cũng chẳng nói nhiều như mọi khi. Ayumi, Mitsu và Genta là ba người trong đội thám tử nhí do cậu làm nhóm trưởng và văn phòng này là do cả bọn quản lí. “Tên kia, nếu trong vòng 24 tiếng đồng hồ mà cậu không trả lời tin nhắn này thì bọn tớ xem như cậu đã chết vì bị tên nào đó thủ tiêu, nếu không muốn rắc rối với cảnh sát thì nên cho hồi âm sớm.Píp píp píp” giọng nói có phần chát chúa này thì không thể lầm với ai khác, chính là cô nàng quái dị Ai Haibara con nuôi của bố cậu. Cậu liếc nhìn các tin nhắn chưa đọc trong hộp thư mà lắc đầu ngao ngán, không ngờ chỉ đi vài ngày mà lại có nhiều người thích tấn công hộp thư của cậu như vậy. Giờ thì cậu phải chợp mắt một tí, cậu đã đi được gần 6 trạm dừng nên phải dành sức đi thêm sáu trạm dừng nữa để trở về. Bây giờ, cậu muốn về nhà hơn bao giờ hết. THE END |
Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012
Muzik: Cần Lắm
Cần lắm ngay lúc này
Cần khóc cho vơi đầy
Cần đi đâu đó xa chốn đây
Cần khoảng không một mình
Cần biến mất vô hình
Cần lắm giấc ngủ yên bình.
Người đã xa ta rồi, người bước đi quá vội
Còn riêng ta trong đêm mịt tối
Người để lại những nụ cười hờ hững
Bỏ lại một người ở sau lưng.
[ĐK:]
Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ
Có thể nào quay ngược thời gian
Mà sao bao bết thương vẫn chưa lành vấn vương
Gửi đợi chờ vào hư vô.
Cố quên trong lòng, cố gắng nuôi hi vọng
Cố giấu chôn sâu một niềm đau
Càng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâu
Miệng gượng cười, lòng đau gấp trăm lần.
2. Cần lắm mưa bên thềm làm ướt đôi môi mềm
Ngày qua khô héo đến mỗi đêm
Cần lắm trên khung trời, giọt nắng nói đôi lời
Sưởi ấm bóng tối rã rời.
Cần lắm đôi tay gầy, chặn khẽ nước mắt này
Chở che trong bao nhiêu nồng cháy
Cần một người hiểu, cần một người yêu
Cần một người dìu bước qua cô liêu.
.....
ĐK
Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012
Thứ Năm, 5 tháng 1, 2012
Feeling the wind
Dạo này, tôi không thường đọc sách nữa, việc tìm hiểu cuộc sống, cách suy nghĩ của một người hoàn toàn xa lạ với mình thông qua những quyển sách khiến tôi phát ngán lên được. Giống như một tác giả trên mạng mà tôi rất thích đã viết “tìm hiểu những gì người khác nghĩ là hoàn toàn vô nghĩa, vô ích thậm chí khiến bản thân đau khổ” . Ừ! Ngẫm lại cũng đúng, đau buồn, thương tiếc cho một nhân vật nào đó chỉ xuất hiện trong trí tưởng tượng do một người khác tạo ra thì có ý nghĩa gì đâu chứ, đau khổ cho họ để quên đi đau buồn của bản thân thật khiến người ta buồn cười. Nhưng mà phần lớn con người luôn làm như vậy. Khi họ đau buồn, khi họ cảm thấy mất mác, họ thường tìm một lí do nào đó để giải tỏa mà không làm người khác chú ý…việc này trong khoảng thời gian đó với họ là cần thiết nhưng dần về sau, một thời gian sau đó thì họ lại phải đối mặt với nổi đau của bản thân đã bị phớt lờ rồi họ cũng tìm một lí do khác, cứ thế họ không thể giải quyết được vấn đề của mình. Thử hỏi làm như vậy có ích gì? Để xem, giống như một cuộc chạy trốn, nhiều cuộc chạy trốn, cuối cùng lại quay về vạch xuất phát.
Nhưng rồi sau một thời gian dài không đọc sách, tôi lại “khát” sách và bắt đầu đọc không ngừng nghỉ dù thời gian đó tôi còn rất nhiều việc phải làm. Tôi đọc sách chỉ là để xem tôi còn có phản ứng như trước đây nữa không. Thay vì sách kinh tế, sách pháp luật, sách logic mà hằng ngày tôi buộc phải đọc, phản ứng của tôi là cần thiết phải xem nhưng lại không thấy hứng thú, còn những quyển sách không buộc tôi phải đọc thì tôi lại thấy phấn khởi, giống như việc phải học từ vựng mà thầy cô soạn sẵn với việc tích cực tra từ điển. Hai ví dụ này không phải là không có mối quan hệ, nhỉ?!
Lần này, đọc sách khiến tôi nghiệm ra được nhiều điều. Và phần nào thấy thoải mái.
Thứ nhất, sách nói rằng “Những người làm tổn thương bạn là những người đang đau khổ trong lòng, vì họ đau khổ nên họ tìm ai đó để trút giận và thậm chí làm bạn bẽ mặt nhưng thật ra họ không hề quan tâm đến bạn vì vậy mà bạn cũng đừng quan tâm quá mức đến thái độ của họ” . Phản ứng của tôi là những gì được đọc tôi chưa từng được học từ ai. Tôi thấy nhẹ nhõm vì xét về những lời nói thiếu tế nhị và làm tôi bức xúc cũng không phải đến từ những hành vi thiếu kiểm soát của mình, hơn hết những người không mấy thiện cảm với tôi sẽ không ghi nhớ điều đó trong lòng. Nhưng nếu sách nói như vậy chẳng phải tập hợp người này chỉ là những cá thể riêng biệt chỉ biết sống vì bản thân thôi sao? Có những lúc thật sự là tôi cố tình làm cho họ thấy khó chịu và có đôi khi tôi thấy vui vì họ đã thẳng thắn nói ra những gì trong lòng, tôi mong điều đó sẽ không bao giờ biến mất bởi vì họ sẽ nhớ đến tôi không phải là người đi qua cuộc sống của họ đơn giản như bao người khác.
Thứ hai, sách nói rằng “đừng ngại ngùng từ chối những điều mà bạn không thích chỉ để làm người khác vui lòng, điều đó sẽ làm tổn thương bạn vì không ai thật sự hiểu bạn”. ĐIều này thì không khiến tôi bất ngờ. Tôi hiểu rõ nó nhưng mà tôi hầu như vẫn không làm được. giữa lí thuyết và thực tế luôn mâu thuẫn nhau, luôn luôn. Tôi rất ngại từ chối ai đó, thật vậy vì tôi không muốn làm người khác không vui, tôi không thể thẳng thắn nói ra những gì tôi nghĩ vì tôi sợ điều đó làm tổn thương người khác mặc dù nó nhỏ nhặt đến mức mà người khác có lẽ cũng chẳng quan tâm. Ừ! Thì tôi là vậy, dù có khó chịu một chút thì tôi cũng viết linh tinh rồi bỏ qua vì tôi hiểu là tôi cũng dửng dưng lắm nên tôi không quan tâm nhiều và điều đó thật sự giết chết cảm xúc của mình. Tôi không hiểu họ cảm thấy gì khi tôi phản ứng với những gì họ nói theo thói quen, thậm chí nhiều lúc tôi cũng không muốn tỏ thái độ gì nhưng như vậy có lẽ là thiếu tôn trọng họ?
Thứ ba, điều mà tôi băn khoăn nhất là “Hạnh phúc” mà cuốn sách tôi đọc nói đến. Tôi không thích mục “sự mất mác” cách mà người ta dạy người khác làm thế nào vượt qua nổi đau và gầy dựng niềm tin, họ bảo rằng cái chết là điều tất yếu và điều đau khổ nhất là người mà ta yêu quý chết đi nhưng thế giới vẫn không ngừng chuyển động, không ai có thể cùng chia sẻ nỗi đau đó với ta thì phải chăng họ cũng dựa vào kinh nghiệm bản thân để khuyên dạy ta sống thế này thế kia là không hợp lí một chút nào? Bỏ qua vấn đề đó, tôi muốn đến “Hạnh phúc” .
“Hạnh phúc là một điều không thể đoán định được” Hạnh phúc là sự hài lòng, vui sướng nhưng ngay ở cái khái niệm “hài lòng, vui sướng” cũng đủ khiến người ta băn khoăn. Vui sướng của hạnh phúc không giống như sự vui sướng khi đạt được một cái gì đó. Tôi hiểu nó nhưng mà…mọi người thấy đó…hiểu nhưng không thể lí giải nổi.
Cuối cùng, điều tôi muốn nói : suy nghĩ những gì mà người khác nói đến thông qua những dòng chữ vô tri luôn khiến bản thân bị ám ảnh, thậm chí là đau khổ, nếu có.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)